Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhìn thấy cảnh tượng này, Liễu Liên Y kia cùng các vị Phong chủ của Thương Huyền Tông đều không khỏi có chút cảm thán. Ai cũng không ngờ tên tiểu bối năm đó kia hôm nay chỉ bằng một câu đã có thể làm cho cao tầng của mấy đại Thánh Tông chật vật không chịu nổi như thế.
Chỉ mới hơn mười năm ngắn ngủn, con sóng sau đã thành đại thế, uy thế của hắn đủ để quét ngang Thương Huyền Thiên.
Bầu không khí xấu hổ giằng co trong một chốc lát, cuối cùng Thanh Dương Chưởng môn cười khổ một tiếng, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:
- Chu Nguyên, Thương Huyền Tông chúng ta toàn lực ủng hộ ngươi là không có vấn đề, chỉ có điều ba Thánh tông khác có lẽ không thể nhanh chóng hạ quyết định như thế.
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Chưởng môn, Thánh Nguyên mạnh thế nào chắc hẳn các ngươi cực kỳ có hiểu rõ. Mặc dù là ta đây cũng không có tuyệt đối nắm chắc rằng sẽ có thể đối phó hắn. Lần này, chiến đấu cùng hắn không thể nghi ngờ là một cuộc chiến sinh tử, cho nên ta cũng cần chuẩn bị đầy đủ.
- Trận chiến này quan hệ đến sự tồn vong của Thương Huyền Thiên ta, một khi ta thất bại, bất luận thế lực gì cũng chỉ có hai con đường để lựa chọn hoặc là bị tiêu diệt, hoặc là đầu nhập vào Thánh Cung, trở thành tay sai của Thánh tộc.
Nghe được câu nói bình thản kia của Chu Nguyên, khuôn mặt của mọi người ở đây cũng dần dần căng cứng. Mặc dù Chu Nguyên nói đơn giản, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được kết cục sau cùng kia sẽ bi thảm đến chừng nào.
Hơn nữa, nếu như bọn họ thật sự có ý muốn giảng hoà với Thánh tộc thì cũng sẽ không khổ sở chiến đấu cùng Thánh Cung nhiều năm như vậy.
Ánh mắt sắc bén của Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào mọi người rồi hắn nói:
- Cho nên, các vị thực sự nghĩ rằng bản thân có rất nhiều sự lựa chọn hay sao? Không, lựa chọn của các ngươi chỉ có hai, một là giao mảnh vỡ của Thánh Ấn cho ta, giúp cho thực lực của ta tiến bộ để có thể đánh thắng Thánh Nguyên. Còn lựa chọn hai ... chính là cùng chờ đợi để dẫm theo gót Thiên Quỷ Phủ!
Chu Nguyên vừa dứt lời, cao tầng của tất cả các thế lực trong đại điện lại tiếp tục im lặng, trên trán có mồ hôi lạnh không những chảy xuống.
Sau khi trầm mặc được nửa ngày, Thiên Kiếm Tôn kia rốt cục khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Mặc dù lời của Chu Nguyên các hạ không dễ nghe nhưng là các hạ nói cũng không sai, chúng ta đích thật là không thức thời rồi.
Hắn mỉm cười tự giễu, nói:
- Chu Nguyên các hạ rõ ràng có thể tiêu diêu tự tại ở trong Chư Thiên nhưng cuối cùng lại nhận nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao, dứt khoát trở về Thương Huyền Thiên cứu viện. Hiện nay, chúng ta còn cần ngươi đi đối mặt với kẻ nguy hiểm nhất là Thánh Nguyên, mà chúng ta lại ở chỗ này tính toán những chuyện nhỏ nhặt vì lòng tham của chính bản thân mình.
Thiên Kiếm Tôn run rẩy đứng dậy, khom người cúi đầu với Chu Nguyên rồi nói:
- Những mảnh vỡ của Thánh Ấn mà Vấn Kiếm Tông ta sưu tập sẽ nhanh chóng được đưa đến và giao do Chu Nguyên các hạ. Kính xin Chu Nguyên các hạ có thể trảm Thánh Nguyên kia, trả lại cho Thương Huyền Thiên ta sự thái bình.
Nhìn thấy Thiên Kiếm Tôn đã đưa ra quyết định, ở sau lưng hắn, những cao tầng của Vấn Kiếm Tông kia liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng dậy, khom người cúi đầu với Chu Nguyên.
- Thương Huyền Tông ta cũng như thế.
Thanh Dương Chưởng môn đứng dậy, khom người cúi đầu với Chu Nguyên.
Ở phía sau ông, mặc dù ánh mắt có chút phức tạp nhưng Liễu Liên Y, Linh Quân, Bạch Mi lão nhân, Cố Thiên Hồng cũng cùng đứng dậy.
Trong bốn đại Thánh Tông thì Vấn Kiếm Tông cùng Thương Huyền Tông đều đã đưa ra lựa chọn, mà Cổ Kình Tôn Giả của Bắc Minh Trấn Long Điện kia thì là chỉ khẽ trầm mặc một lát, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên:
- Bắc Minh Trấn Long Điện ta thờ phụng một chân lý, thực lực vi tôn. Tuy rằng ta cũng không tham luyến những mảnh vỡ của Thánh Ấn kia, nhưng là ta hi vọng Chu Nguyên các hạ có thể cho ta một cái lý do để cho toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới của Bắc Minh Trấn Long Điện ta đều thấy tâm phục khẩu phục.
Ánh mắt của hắn tràn ngập chiến ý nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trên thân thể có mấy đường gân hiện ra, nhục thân của người này đã mạnh mẽ đến mức đủ để khiến cho hư không kịch liệt chấn động.
Hắn dĩ nhiên là ý định khiêu chiến Chu Nguyên!
Chỉ có điều, ngay khi trong cơ thể của Cổ Kình Tôn Giả này có luồng sức mạnh mênh mông trào lên, chiến ý bùng nổ thì chỉ trong giây lát, ông đã cảm giác được không gian bốn phía xung quanh có biến hóa. Ông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy được một con Cự Long có chín trảo màu vàng tím khổng lồ đến mức không nhìn thấy cuối cùng hiện ra, đầu rồng cúi xuống, một đôi mắt tràn ngập vô tận uy nghiêm đang đạm mạc nhìn hắn.
Một luồng uy áp kinh khủng bao phủ xuống. Ở dưới tác động của loại uy áp này, Cổ Kình Tôn Giả hoảng sợ phát hiện, thân thể vẫn luốn làm cho hắn cảm thấy kiêu ngạo kia vậy mà đã có từng vết thương nứt toác ra, máu tươi chảy ra.
Uỳnh!
Sau một phút, Tử Kim Thánh Long vung bộ móng vuốt rồng của mình lên rồi đánh xuống.
Chín cái móng rồng tựa như là chín vệt sáng màu vàng rơi xuống, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, vô cùng vô tận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Kình Tôn Giả lập tức tỏ ra hoảng sợ nhưng ông cũng không phải là người thường, chịu chút áp lực đã đầu hàng. Mọi người chỉ thấy được ông hét to một tiếng, ngay sau đó, thân thể của ông đột nhiên phồng to lên, giống như là hóa thành một người khổng lồ, hai bàn tay vươn ra, chặn bộ móng vuốt màu vàng tím kia ở trên không trung.
Nhưng mà ngay khi vừa mới va chạm, Cổ Kình Tôn Giả kia lập tức hiểu được hành động của bản thân là ngây thơ bực nào, một trảo kia cực kỳ mạnh mẽ, làm cho ông có cảm giác bản thân tựa như là con sâu cái kiến nhỏ bé đứng ở dưới bầu trời đầy sao kia.
Uỳnh!
Thế đi của bộ vuốt rồng kia chỉ hơi ngừng lại trong nháy mắt rồi lại tiếp tục ép xuống, thân thể khổng lồ của Cổ Kình Tôn Giả lập tức nổ tung, vuốt rồng đánh xuống mặt đất làm bụi bay tứ tung, che kín tầm mắt của mọi người.