Mà lúc này, một tiếng cười truyền ra từ trong vòng xoáy không gian, sau đó Chu Nguyên nhìn thấy một bóng người mặc giáp đen bước không mà ra, trên bộ giáp đen kia có một đóa hoa sen đỏ rực chậm rãi xoay tròn, tựa như thực chất.
Chu Nguyên thấy người mặc giáp đen này, ánh mắt hơi ngưng tụ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Thánh lực mênh mông tràn ra từ trên người này.
Người này là một vị Thánh Giả Nhị Liên! Đây là tình báo mà trước đó bên này còn chưa thu thập được.
Ở đằng sau tên Thánh Giả Nhị Liên này còn có chín bóng người theo say, từ trên người mỗi người này đểu tràn ra Thánh lực, chứng minh mỗi kẻ đều là Thánh Giả.
- Tại hạ là Diễm Tu của Thánh tộc, đã từng được nghe nhiều về thanh danh của Thiên Chủ Chu Nguyên trong nội bộ Thánh tộc. – Nam tử mặc giáp đen có đôi mắt hẹp dài, khi cười lên con mắt hơi híp lại, tựa như hồ ly.
- Thiên Chủ Chu Nguyên vẫn còn có mặt ở nơi này thật khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Ta vốn cho rằng ngươi sẽ mang theo đám người này chạy vội về Thương Huyền Thiên nữa cơ! – Trên khuôn mặt Diễm Tu hiện rõ ý cười kinh ngạc.
Nhưng đối với lời thách thức của kẻ địch, Chu Nguyên lại thờ ơ, chỉ phất phất tay, nhắc nhở những người khác đề phòng, chuẩn bị nghênh chiến.
- Thiên Chủ Chu Nguyên, đừng chống cự vô ích như thế chứ? Nội tình Thương Huyền Thiên các ngươi quá yếu, thật chống không nổi! – Diễm Tu thấy thế, lắc đầu, nói với giọng rất chân thành.
- Hay là bây giờ ngươi cứ mang người lùi đi, để lại tòa không gian con này cho chúng ta, ta coi như hai bên lần đầu gặp mặt có thể tha cho các ngươi, thế nào?
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Ta lại muốn lấy được đầu ngươi đã rồi mới đi.
Diễm Tu vỗ mạnh tay một cái, nói:
- Được lắm!
Chỉ thấy hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy đầu mình, vặn răng rắc một tiếng, kéo cả đầu xuống, cái đầu trong tay còn nhìn về phía Chu Nguyên, cười nói:
- Thế này được chưa?
Chu Nguyên lắc đầu:
- Ta càng thích tự tay mình vặn xuống hơn.
Diễm Tu lại đặt đầu về trên cổ, xoay xoay một chút, nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Xem ra Thiên Chủ Chu Nguyên thật muốn tìm chết rồi…
- Bây giờ ngươi mới chỉ là Nhất Liên cảnh mà thôi, nơi đây cũng không phải là Thương Huyền Thiên, dù cho ngươi có thể nhận được một ít trợ giúp từ Thiên Vực, cũng sẽ rất có hạn. Điều quan trọng hơn là sự trợ giúp này sẽ ngày càng yếu đi…
- Cho nên, ngươi thật nghĩ rằng bản thân có thể ngăn được ta à?
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Phải thử mới biết được.
Diễm Tu thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra giữa hai ta không còn chuyện để nói… Được rồi, các ngươi đều lại đây đi chết đi!
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trực tiếp khiến cho nhiệt độ không khí giữa thiên địa này đều giảm đi.
- Giết hết, không để lại tên nào!
Diễm Tu phất phất tay, âm thanh hờ hững vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy chín tên Thánh Giả sau lưng hắn bộc phát ra Thánh lực mênh mông, chợt đạp không mà lên.
Mà phía bên Chu Nguyên, ánh mắt Chuyên Chúc cùng tám vị Thánh Giả cũng trở nên nghiêm nghị, toàn thân bộc phát ra Thánh lực bàng bạc, thân ảnh hơi động, đã bay thẳng lên không trung, đón nhận Thánh Giả đối phương.
Ầm ầm!
Mười tám vị Thánh Giả đồng thời va chạm, khiến cho cả tòa không gian biển rộng này dâng lên sóng lớn cao vạn trượng, dìm ngập từng hòn đảo khổng lồ.
Thánh Giả hai bên ra tay, sau đó đông đảo cường giả Pháp Vực cũng lao ra, mở ra Pháp Vực của mình, mỗi tòa Pháp Vực mang theo màu sắc khác nhau, trông cực kì tráng lệ.
Pháp Vực hai bên đều mang theo sát ý ngút trời va chạm vào nhau, cả tòa không gian con đều không còn nơi nào bình tĩnh.
Một trận đại chiến có quy mô khổng lồ trực tiếp nổ ra, chiến hỏa liêu nguyên.
Ánh mắt Chu Nguyên không nhìn chiến đấu khắp nơi, mà khóa chặt tên nam tử Diễm Tu mặc áo giáp đen kia, vĩ lực mênh mông trong cơ thể vừa định bộc phát, vẻ mặt bỗng hơi giật mình.
Giờ khắc này, hắn phát hiện có một luồng lực lượng dị dạng đang bao phủ lấy tòa không gian biển rộng này, nhưng nguồn lực lượng này cũng không có tính công kích quá mạnh.
- Cảm thấy rồi à? – Thân ảnh Diễm Tu đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Nguyên, trên mặt tươi cười, con ngươi híp lại như lưỡi đao sắc bén.
Hắn cũng không tỏa ra Thánh lực trực tiếp đối chiến với Chu Nguyên, mà là ngồi xếp bằng xuống giữa hư không.
- Là trò quỷ của ngươi à? – Chu Nguyên nhàn nhạt hỏi, sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống.
Diễm Tu cười cười, vung tay áo lên, một tia ánh sáng đỏ bắn ra từ trong tay áo hắn, rơi vào giữa hai người, hóa thành một bàn cờ đỏ tươi.
Bàn cờ cực kì cổ xưa, trên đó có từng đường vân cổ lão, tối nghĩa thâm ảo, tưởng như có liên hệ đặc thù với thiên địa này.
- Đây là Thiên La Kỳ Bàn, chính là Thánh Vật Nhị Liên đỉnh tiêm, khi ta xuất hiện ở nơi này, thì cả vùng không gian này đã bị chuyển hóa làm bàn cờ, mà ngươi cùng ta chính là kỳ thủ, những người còn lại là quân cờ.
Diễm Tu vuốt nhẹ bàn cờ, chỉ thấy có ánh sáng đỏ dần ngưng tụ trên bàn cờ, đầu tiên có mười tám quân cờ vô cùng sáng ngời thành hình, mà trong ánh sáng tỏa ra từ mỗi quân cờ có hình ảnh của mười tám vị Thánh Giả của hai bên.
Ngoài mười tám quân cờ chính này, còn có từng quân cờ nhỏ hơn thành hình, đang va đụng vào nhau, chính là nhân mã Pháp Vực của hai bên.
Chu Nguyên không nói gì, trực tiếp đập một chưởng về phía Diễm Tu, Thánh lực mênh mông tràn ra, tựa như cự long quét về phía thân thể Diễm Tu.
Nhưng Diễm Tu lại không tránh không né, mặc cho một chưởng kia đập xuống, chỉ thấy hứng chịu một chưởng, thân thể hắn lại không nhúc nhích tí nào, tựa như không hề bị tổn thương.
- Đừng phí sức vô ích nữa, muốn dùng lực phá cục thì phải có thực lực Thánh Giả Tam Liên. Bằng không, thì cũng chỉ còn cách thành thật tuân thủ quy tắc chơi. – Diễm Tu cười nói.
Chu Nguyên lắc đầu, nói:
- Dù sao ngươi cũng là một tên Thánh Giả Nhị Liên lâu năm, mà ta, chính như lời ngươi nói, chỉ là mới vào Nhất Liên cảnh thôi. Nên chúng ta trực tiếp đối chọi một trận là được, cần gì phải dùng thủ đoạn phức tạp thế này?