Diễm Tu thở dài một hơi, nói:
- Không có cách nào. Chiến tích của ngươi quá huy hoàng, tất cả các cường giả trước đây từng khinh thường ngươi thì cuối cùng đều bại trận. Cho nên ngay từ lúc mới bắt đầu, ta không cho rằng ngươi là một tên Thánh Giả Nhất Liên bình thường. Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ này một cách thuận lợi.
- Ngươi làm ta cảm thấy quá vinh hạnh! – Chu Nguyên không nói gì, sự kiêng kị của tên Diễm Tu này dành cho mình làm cho ngay cả Chu Nguyên cũng có chút buồn cười. nếu chỉ xét về thực lực bên ngoài, hiển nhiên Diễm Tu càng chiếm ưu thế, dù sao nơi đây cũng không phải là Thương Huyền Thiên, Chu Nguyên chỉ nhận được chút ít trợ giúp mà htooi.
Diễm Tu có ưu thế, lại không muốn va chạm chính diện với Chu Nguyên, còn muốn tốn tâm tư đưa ra một cái Thánh Vật Nhị Liên đỉnh tiêm làm hạn chế.
- Nếu đã là ván cờ, vậy cần dùng quân cờ để đấu, cuối cùng quyết thắng bại.
Diễm Tu mỉm cười, chỉ vào bàn cờ đỏ tươi trước mặt, nói:
- Quy tắc rất đơn giản, khi quân bên ta chiếm cứ được thượng phong, vậy tự thân ta sẽ được tăng cường thực lực, tương ứng với đó ngươi sẽ bị suy yếu đi.
- Không hổ là Thánh tộc, quy tắc do chính mình đặt, rất vô lại! – Chu Nguyên thản nhiên nói.
Diễm Tu cười nói:
- Thế gian vốn đâu có công bằng? Khi người bị giam trong cục, thì đã chậm một bước rồi. Đương nhiên, muốn Thiên La Kỳ Bàn tạo ra hiệu quả, thì ít nhất lúc mới đầu cần hai bên có thực lực bên ngoài tương đương nhau.
Hai mắt Chu Nguyên híp lại, nói:
- Chỉ là ta rất không thích đánh cờ, đặc biệt là bàn cờ do kẻ địch bày ra. Ngược lại, ta càng thích xốc bàn cờ lên!
- Vừa rồi ta đã nói, đây là Thánh Vật Nhị Liên đỉnh tiêm, trừ phi là cường giả Thánh Giả Tam Liên mới có thể dùng lực phá đi. – Diễm Tu lắc đầu.
- Ta không tin.
Chu Nguyên nhe răng cười, bàn tay hơi nhấc, chỉ thấy có một cây bút đen cổ xưa chậm rãi dâng lên, lơ lửng trên bàn cờ.
Trên bút đen có từng đạo Nguyên văn cổ xưa hiển hiện, hóa thành từng sợi ánh sáng rủ xuống.
Bàn cờ như cảm ứng được gì, phóng ra ánh sáng đỏ, va chạm cùng ánh sáng từ cây bút.
Dưới sự va chạm này, bàn cờ cũng hơi lay động, quang mang sáng tối chập chờn.
Ánh mắt Diễm Tu không khỏi ngưng tụ, chậm rãi nói:
- Ngươi muốn sửa đổi quy tắc?
Diễm Tu có thể cảm ứng được, trong những tia sáng rủ xuống từ cây bút đen kia đang ẩn chứa cả vạn Nguyên văn, những Nguyên văn này va chạm với Thiên La Kỳ Bàn, một mặt ăn mòn bàn cờ, một mặt khác truy nhập sửa đổi quy tắc chơi cờ.
- Không hổ là Thiên Chủ Chu Nguyên, lại có thể có tạo nghệ Nguyên văn cao như vậy! – Diễm Tu than nhẹ một tiếng, tên Chu Nguyên này quả là khó chơi, hắn cũng không dùng lực phá cục, mà muốn dùng kĩ xảo để phá.
- Xem ra chỉ có thể tăng nhanh tốc độ kết thúc của ván cờ, trước khi ý đồ của ngươi được hoàn thành!
Chu Nguyên híp mắt lại nói:
- Nhưng vừa rồi ngươi đã nói, muốn bàn cờ có hiệu lực thì ít nhất khi bắt đầu, hai bên phải có thực lực bên ngoài tương đương nhau.
Diễm Tu cười khẽ một tiếng, nói:
- Ngươi cũng vừa nói rồi đấy, thực lực ở đây là thực lực bên ngoài.
Khéo môi hắn cong lên một nụ cười quỷ dị, duối tay ra chỉ vào một quân cờ Pháp Vực, điểm nhẹ một cái.
Ngay trong chớp mắt khi ấy, ánh mắt Chu Nguyên đột nhiên trầm xuống.
Bởi vì hắn cảm giác được, ngay ở thời khắc đấy, trong chiến trường đột nhiên có một gợn sóng mạnh mẽ bộc phát ra, ba động bắt đầu từ Pháp Vực cảnh, sau đó liên tục tăng lên, cuối cùng bước qua cách trở, trở thành ba động Thánh Giả cảnh!
Ánh mắt Chu Nguyên trở nên lạnh lẽo, chìn chằm chằm vào Diễm Tu, thở ra một hơi.
- Ngươi thật đúng là… đồ ch*!
Ánh mắt Chu Nguyên xuyên qua tầng mây trùng điệp, nhìn qua một vị trí đang xảy ra hỗn chiến, ở đó, trong đội ngũ Thánh tộc, có một người có khí tức đang tăng lên liên tục, cuối cùng đột phá qua cảnh giới, bước vào Thánh Giả cảnh.
Biến cố xảy ra khiến cho sắc mặt Chu Nguyên trở nên lạnh lùng. Hiển nhiên, tên cường giả Thánh tộc kia đã sớm ở trạng thái chờ đột phá, nhưng lại vẫn cứ áp chế lại không tăng lên, cho nên Thiên La Kỳ Bàn vẫn thừa nhận hắn là Pháp Vực cảnh.
Mà bây giờ ván cờ đã được triển khai, tên cường giả Thánh tộc kia được Diễm Tu giúp đỡ trực tiếp đột phá, làm cho thế lực Thánh tộc đột nhiên có thêm một cường giả Thánh Giả, điều này đủ để làm cho cục diện hoàn toàn thay đổi.
Bởi vậy cũng có thể thấy được, cái mà Diễm Tu gọi là thực lực hai bên phải ngang hàng thì ván cờ mới bắt đầu có hiệu lực chỉ là một lời nói dối có vô số lỗ hổng mà thôi.
Hoặc là nói, đây là sơ hở mà Diễm Tu cố tình lưu lại cho phe mình.
Diễm Tu cười tươi, không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Chu Nguyên, mà nhìn về phía một viên cờ trên bàn cờ đột trở nên sáng rọi kia, tựa như đang thưởng thức kiệt tác của bản thân mình.
Chu Nguyên cũng không nói thêm gì, nhưng Thiên Nguyên Bút đang lơ lửng trên Thiên La Kỳ Bàn lại tỏa ra hào quang càng thêm sáng chói, ức vạn Nguyên văn trút xuống tựa như dòng lũ với tốc độ càng thêm mạnh mẽ.
Hiển nhiên, hắn đang tăng nhanh tốc độ ăn mòn bàn cờ.
Bởi vì Chu Nguyên cũng hiểu ý định của Diễm Tu. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp chiến trường, sau đó dùng ưu thế lấy được kích hoạt quy tắc bàn cờ, làm cho bản thân được gia trì, đến lúc đó, chuyện còn lại liền đơn giản.
Oanh!
Trên biển rộng bát ngát đột nhiên có một luồng Thánh lực mênh mông lướt qua, chỗ đi qua, chỉ thấy từng tòa Pháp Vực nổ tan như bọt biển.
Rất nhiều cường giả Thương Huyền Thiên phun máu, thân ảnh chật vật bắn ngược mà ra, thân thể rơi vào trong biển, tạo nên từng chùm sóng gợn.
Các cường giả Pháp Vực khác của Thương Huyền Thiên thì kinh hãi nhìn về phía trước, chỉ thấy ở nơi đó, các cường giả Pháp Vực của Thánh tộc đều đã dừng tay, trên mặt ai nấy lộ ra nụ cười mỉa mai.
Bởi vì ở đằng trước bọn hắn đã có một bóng người lướt sóng mà tới.
Đó là một nữ tử xinh đẹp vũ mị, quần áo dụ hoặc nửa kín nửa hở, lộ ra từng đường cong trắng muốt làm cho người ta tiêu hồn.