Nữ tử lướt sóng mà đi, lộ ra mị hoặc vô tận.
Chỉ là lúc này khi các cường giả Pháp Vực của Thương Huyền Thiên thấy nữ tử này thì đều sợ hãi, bởi vì lúc trước chính là nữ nhân này đột nhiên đột phá lên Thánh Giả, sau đó chỉ một chưởng liền đánh bay mười mấy vị cường giả Pháp Vực bên Thương Huyền Thiên.
Trước mặt Thánh lực Thánh Giả, dù là mạnh như Pháp Vực, cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy mà thôi.
Ở trên mặt biển, mấy người Lý Thuần Quân, Sở Thanh, Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền tụ vào một chỗ, lúc này, sắc mặt ai nấy đều khó coi nhìn về phía nữ Thánh Giả yêu diễm kia.
- Bây giờ các Thánh Giả bên ta đều bị kéo chân, nếu chỉ dựa vào mấy người Pháp Vực chúng ta, sợ là không ngăn được ả. – Lý Khanh Thiền cắn răng nói.
- Cô ta ngăn chặn nhóm cường giả Pháp Vực bên kia, định một mình diệt sát hết Pháp Vực bên ta hay sao? – Trong đôi mắt đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư cũng hiện rõ sát khí.
- Phụ nữ thật ác độc! – Sở Thanh sờ sờ cái đầu tròn trùng trục.
Lý Thuần Quân nắm chặt cây kiếm thép loang lổ vết rỉ trong tay, trầm thấp nói:
- Chém ả!
Nhưng khi tiếng nói của hắn vừa dứt, đột nhiên có mấy thân ảnh xuất hiện ở phía trước, nhìn bóng dáng, rõ ràng là mấy vị cường giả Pháp Vực lâu năm của Thương Huyền Thiên: chưởng giáo Thanh Dương, Thiên Kiếm Tôn, Cổ Kình Tôn Giả, Thiện Thanh Tử…
- Các ngươi lùi lại, để chúng ta ngăn cản ả. – Chưởng giáo Thanh Dương nhìn qua mọi người, trầm giọng nói.
Sở Thanh nhíu mày nói:
- Lão đầu, đừng có cậy mạnh, đây chính là Thánh Giả đấy!
- Ta còn cần tiểu tử lười biếng bất hiếu nhà ngươi dạy phải làm thế nào à?
Chưởng giáo Thanh Dương trừng mắt nhìn Sở Thanh, mắng:
- Đều cút nhanh!
Trên nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Thiên Kiếm Tôn cũng hơi giãn ra, ông nhìn về phía Lý Thuần Quân, lộ ra nụ cười ấm áp:
- Thuần Quân, các ngươi cứ lui đi, dù sao đám lão già chúng ta cũng không yếu kém đến mức phải trốn sau lưng đám tiểu bối các ngươi.
- Dù cho chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô ta, nhưng ngược lại cô ta cũng đừng mong có thể thoải mái thoát khỏi. – Đôi mắt đẹp của Thiện Thanh Tử ẩn hiện sát khí, thản nhiên nói.
Nhìn các bậc tiền bối, đám người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư không khỏi có chút ngơ ngác, một lát sau, Lý Khanh Thiền cắn chặt hai hàm răng, nói:
- Chưởng giáo, chúng ta cùng lên giúp ngài!
- Sao? Coi thường đám lão già chúng ta này à? – Chưởng giáo Thanh Dương khó chịu nói.
Đám người trẻ tuổi lập tức tắt tiếng, lại muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt mấy người chưởng giáo Thanh Dương dần trở nên nghiêm nghị, cuối cùng chỉ có thể lùi lại.
- Một đám nhãi con, nhớ năm đó lúc mới nhập tông, lông còn chưa mọc đủ, bây giờ cũng dám ăn nói với chúng ta như vậy rồi… - Chưởng giáo Thanh Dương bĩu môi, cười mắng một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Thanh ẩn hiện nét vui mừng.
Tên đệ tử này chính là một trong những người mà ông coi trọng nhất mấy năm qua. Ông cũng từng dồn tâm huyết dạy dỗ, chỉ là đôi khi đối mặt với tính cách lười chảy thây kia của Sở Thanh, dù là người vốn lạnh nhạt trầm ổn như chưởng giáo Thanh Dương cũng không khỏi nổi trận lôi đình.
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ Sở Thanh cũng không hề yếu kém hơn so với chưởng giáo Thanh Dương, mà lại, tương lai của bọn hắn còn có tiềm lực vô hạn.
Cho nên dù cho phải liều cái mạng già này, ông cũng sẽ không để cho Sở Thanh cùng thế hệ trẻ tuổi của Thương Huyền Thiên ngã xuống ở nơi này.
Mấy người chưởng giáo Thanh Dương, Thiên Kiếm Tôn, Thiện Thanh Tử quay đầu, nhìn qua nhau, đều thấy được sự quyết tâm trong mắt người đối diện.
Sau đó ánh mắt của họ đều nhìn về phía trước, ở đó có một nữ nhân xinh đẹp đang đứng.
Sau một khắc, thân ảnh mấy người đều đồng loạt bắn tới.
Nữ Thánh Giả xinh đẹp nhìn qua năm chùm lưu quang lao tới, lười biếng ngáp một cái, mỉa mai nói:
- Một đám không biết sống chết!
- Lao tới như thiêu thân lao đầu vào lửa như thế, có ý nghĩa lắm sao?
Nhưng năm người chưởng giáo Thanh Dương không hề trả lời, sự kiên quyết trong mắt càng thêm nồng đậm.
Trong chớp mắt tiếp theo, năm tòa Pháp Vực to lớn đồng thời mở ra.
Nhưng trong khoảnh khắc khi năm Pháp Vực xuất hiện, tất cả mọi người lại thấy, trong Pháp Vực kia đột nhiên có ngọn lửa bay lên, ngọn lửa cực kì thần dị, vừa xuất hiện đã hòa tan năm tòa Pháp Vực.
Từng giọt chất lỏng Pháp Vực hòa tan, rơi vào trong hỏa diễm, càng như dầu rơi vào lửa, làm cho ngọn lửa càng thêm mãnh liệt.
Ở đằng sau, rất nhiều cường giả Pháp Vực của Thương Huyền Thiên thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi:
- Thiêu đốt Pháp Vực?!
Không ngờ mấy người chưởng giáo Thanh Dương, Thiên Kiếm Tôn lại lựa chọn thiêu đốt Pháp Vực mình, khoảnh khắc này, bọn họ sẽ kích phát ra hào quanh rực rỡ nhất của cuộc đời mình.
Nhưng luồng hào quang ấy, lại được phát ra từ ngọn lửa mà nhiên liệu là Pháp Vực chính bản thân họ!
Dù thành hay bại, Pháp Vực họ sẽ hủy, người sẽ diệt!
Đây là pháp thuật liều mạng sau cùng!
Giờ khắc này, hào quang sáng chói tỏa khắp không gian, vô số cường giả Thương Huyền Thiên đều chấn động nhìn năm luồng lưu quang vạch ngang bầu trời kia, trong hốc mắt đã ươn ướt từ lúc nào.
Năm luồng lưu quang kiến quyết lao về phía nữ Thánh Giả, mà lúc sắp sửa va chạm, chợt có năm tiếng cười rung động đến tâm can vang lên, quanh quẩn khắp chân trời, kéo dài không thôi:
- Nguyện Chư Thiên ta được an bình!
- Nguyện các dũng sĩ bình an quay về!
Oanh!
Khi năm chùm lưu quang kia hạ xuống, có tiếng nổ kinh thiên động địa nổ vang, từng vóng sóng xung kích cuồng bạo lan tràn ra xung quanh, chấn hàng vạn hòn đạo trong phạm vi mấy chục vạn dặm xung quanh vỡ thành bụi phấn.
Rất nhiều cường giả Pháp Vực cũng bị chấn động bay ngược về sau, hoảng sợ nhìn về phía đầu nguồn va chạm.
Năm người chưởng giáo Thanh Dương cùng thiêu đốt Pháp Vực tạo ra sức mạng đã đạt tới một mức độ cực hạn nào đó của Pháp Vực cảnh.
Tựa như khi thiêu đốt hết thảy tinh thần vào trong vụ nổ năng lượng, làm cho trong nháy mắt bùng nổ ra sức mạnh đáng sợ, nhưng khi vụ nổ tan đi, tinh thần cũng sụp đổ.
Mặc dù loại lực lượng này rất chói lọi, nhưng cái giá phải trả quá thảm trọng.