Không phải cường giả Pháp Vực nào cũng có thể có đảm phách cùng quyết tâm làm điều này.
Cho nên không ít cường giả Pháp Vực Thương Huyền Thiên ở đây đều vô cùng kính ý năm người chưởng giáo Thanh Dương.
Ở đằng sau, mấy người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư cũng sững sờ nhìn cảnh này, bàn tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Dưới cái nhìn chờ đợi của cường giả hai bên, gió lốc nguyên khí nơi trung tâm vụ va chạm quay cuồng một láy rồi dần ngưng lại, để lộ ra cảnh tượng trong đó.
Sau đó, con ngươi đám người không khỏi co rụt lại.
Điều đầu tiên ánh vào tầm mắt chính là thân ảnh xinh đẹp của nữ Thánh Giả kia, lúc này da thịt vốn trắng như tuyết của cô ta đã đỏ rực lên, trên đó hiện đầy vết thương sâu hoắm.
Từ trong cơ thể cô ta đang có từng cây gai ánh sáng màu hồng vươn ra, mà lúc này, trên cây gai ánh sáng này đang treo ba người.
Còn hai tay ả thì đang nắm chặt cổ họng hai người, chính là chưởng giáo Thanh Dương cùng Thiên Kiếm Tôn.
Gương mặt vốn quyến rũ của nữ Thánh Giả nay đã vô cùng âm trầm cùng hung lệ. Những vết thương trên thân thể kia chỉ là việc nhỏ, nhưng điểm quan trọng là, ở trên đỉnh đầu cô ta có một đóa Thánh Liên đang hiển hiện, lúc này, trên Thánh Liên có ba cánh hoa sen đang dần ảm đạm đi, cuối cùng rơi ra, hóa thành hư vô.
Thánh Liên bị tổn hại, tức căn cơ của ả ta cũng đã bị dao động.
- Khụ…
Chưởng giáo Thanh Dương bị ngón tay sắc bén của nữ Thánh Giả cắm vào yết hầu, nguyên khí quanh người ông đang trở nên hỗn loạn, suy yếu với một tốc độ cực kì kinh người. Nhưng ông lại đang cười, nhìn nữ Thánh Giả với ánh mắt đầy mỉa mai:
- Thánh… Giả, liền là vô địch ư?
Đúng là Thánh Giả mạnh đến không thể tưởng nổi, nhưng dưới thế công quyết tử của năm người, nữ Thánh Giả cũng phải ăn thiệt.
Bốn người Thiên Kiếm Tôn, Thiện Thanh Tử nghe vậy cũng cười lên tiếng.
- Năm lão già khốn kiếp!
Gương mặt xinh đẹp của nữ Thánh Giả bắt đầu vặn vẹo, trông cực kì dữ tợn. Cô ta vốn cũng không để ý lắm tới thế công liều mạng của năm người chưởng giáo Thanh Dương, bởi vì cô ta tin tưởng vào Thánh lực, tin tưởng sự vô địch của Thánh Giả. Nhưng hiển nhiên cô ta đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh gia thấp lực lượng thiêu đốt tự thân của năm vị cường giả Pháp Vực đỉnh phong.
Ba cánh hoa Thánh Liên vỡ vụn, làm cho căn cơ của ả ta không còn viên mãn nữa. Sau này nếu muốn lại tiến bộ, không biết sẽ phải mất bao công sức và tâm huyết.
Điều này làm cho cô ta tức điên lên!
- Đều đi chết đi!
Nữ Thánh Giả lạnh lùng nói, trong chớp mắt tiếp theo, vĩ lực kinh khủng tràn ra từ cơ thể cô ta, áp về phía trước. Chỉ thấy thân thể ba người Thiện Thanh Tử đang bị treo trên cây gai ánh sáng lập tức sụp đổ, hóa thành bọt máu.
- Yên tâm, chờ giải quyết xong đám người các ngươi, ta sẽ giết sạch sành sanh tất cả Pháp Vực của Thương Huyền Thiên các người! – Ánh mắt nữ Thánh Giả trở nên lạnh lẽo, lại nhìn thoáng qua chưởng giáo Thanh Dương cùng Thiên Kiếm Tôn đang bị nắm trong tay.
- Ta cũng muốn nhìn, có phải Pháp Vực Thương Huyền Thiên các người đều cứng đầu như thế hay không?
Tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay nữ Thánh Giả lập tức phun trào ra Thánh lực, xuyên qua thân thể chưởng giáo Thanh Dương cùng Thiên Kiếm Tôn, để lại từng tia máu tươi rơi đầy trời.
Giờ khắc này, đôi mắt rất nhiều cường giả Pháp Vực Thương Huyền Thiên đều trừng lớn như muốn nứt, vô số tiếng gầm giận dữ vang lên.
Ở nơi xa, đám người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư đều run rẩy cả thân thể, trong đầu trong rỗng.
Trước đó khi năm người chưởng giáo Thanh Dương thiêu đốt Pháp Vực, bọn họ cũng hiểu kết cục sẽ là gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt năm người họ bị chém giết, máu tươi rơi vãi đầy trời, mới làm cho đám người giật mình vỡ mộng…
Năm vị chưởng giáo… thật chết rồi!
Ở trước mắt bao người, họ, bị nữ Thánh Giả Thánh tộc kia xé nát…
Sở Thanh há to miệng, trên khuôn mặt xưa nay bất cần đời kia hiện lên một nụ cười khổ sở, trong mắt dâng lên bi thương nồng đậm.
- Lão đầu, đã già cả đến mức này rồi, có cần thiết lựa chọn kiểu chết oanh liệt như thế không? – thanh âm Sở Thanh trở nên khô khốc, hốc mắt đỏ ửng.
- Ngài chê ta lười, vậy trực tiếp nói ta mắng ta đánh ta, chứ cần gì phải dùng đến cách này chứ?
- Uoaaa, cung chủ!
Lục La không nhịn được khóc lên thành tiếng, từng viên trân châu lăn trên gương mặt.
Tả Khâu Thanh Ngư cắn chặt môi đỏ, để mặc vết máu tràn ra nhuốm đỏ hàm răng.
Lý Khanh Thiền ngửa ngửa đầu, hít sâu một hơi không khí còn mang mùi máu kia, đôi mắt đẹp đỏ bừng.
Tuy rằng trong nửa năm này, mọi người cũng đã thấy nhiều tử vong, nhưng dù sao năm vị chưởng giáo đều có quan hệ thân thiết với bọn họ.
Lý Thuần Quân đờ đẫn đứng ở nơi đó, trong đôi mắt ẩn dưới miếng vải đen có một khuôn mặt cực kì già nua hiển hiện, năm đó khi mới vào Vấn Kiếm tông, chính vị lão nhân tuổi xế chiều này chỉ điểm hắn rất nhiều.
Giờ khắc này, dù là người mà trong lòng chỉ có kiếm như hắn, cũng cảm thấy đau thương khó nén.
- Chưởng giáo, lên đường bình an! – Hắn khàn khàn nói.
- y ây, các tiểu bảo bối, không cần bi thương, ta đưa các ngươi đi gặp năm lão già kia, thế nào? – Lúc này, một tiếng cười quyến rũ đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy tên nữ Thánh Giả kia đã lướt sóng mà đến, thương thế trên thân thể đã lành lại, chỉ là đóa Thánh Liên trên đỉnh đầu thiếu đi ba cánh hoa.
Cô ta cười tủm tỉm nhìn qua đám người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, rõ ràng năm lão già lúc trước kia có quan hệ thân mật với đám người này. Nên bây giờ cô ta vốn đang đầy sát khí cùng nổi giận, đương nhiên phải trút hết lửa giận lên đầu bọn hắn.
Mà ở xa xa, các cường giả Pháp Vực Thương Huyền Thiên thấy cảnh này, lập tức gầm lên, muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng lúc này các cường giả Pháp Vực Thánh tộc không còn đứng ngoài quan sát, mà đột nhiên ra tay, chặn lại các Pháp Vực đang lao ra kia.
Dù sao Thánh Giả cũng không phải là vô địch, nếu để những cường giả Pháp Vực Thương Huyền Thiên đang phát điên này lao tới thiêu đốt Pháp Vực, liều mạng, vậy sợ rằng vị Thánh Giả mới lên cấp này của Thánh tộc sẽ thật ngỏm tại đây.