Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1731: Một Kiếm Một Con Thoi (1)

Chưa xác định
Chương 1731: Một kiếm một con thoi (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nữ Thánh Giả đứng trước đám người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, đặc biệt nhìn hai người, duối ra ngón tay thon dài, cười tủm tỉm nói:

- Dáng dấp hai người các ngươi không tệ lắm, hay là để ta giết đám người còn lại, mà ta sẽ thu hai người làm trai lơ đi.

Sở Thanh lắc đầu, ghét bỏ nói:

- Dù là dung mạo hay khí chất thì ngươi còn chưa đủ để được xếp hạng vào trong nhóm phái nữ ở đây, ta cũng không muốn làm oan chính mình.

- Hơn nữa…

Hắn nhếch nhếch miệng, cười lên, chỉ là nụ cười chưa từng lạnh lẽo sát khí như bây giờ.

- Hôm nay ta cũng không muốn bỏ qua cho ngươi đâu!

Lý Thuần Quân ở một bên cũng chậm rãi nâng cây kiếm thép loang lổ trên ta lên, chỉ hướng nữ Thánh Giả, nói:

- Ta cũng muốn thử một chút, xem chém Thánh khó đến mức nào.

Tiếng nói của hắn bình thản, nhưng sát khí lại dâng trào như thực chất.

Nữ Thánh Giả nghe vậy hơi sững sờ, chợt che miệng cười run rẩy cả người.

- Đám Pháp Vực Thương Huyền Thiên các ngươi, bản lĩnh thì chẳng ra sao, nhưng bàn về nói mạnh miệng thì không ai chịu thua kém ai…

- Nếu đã muốn chết, vậy chẳng phải là dễ dàng sao?

Trong mắt nữ Thánh Giả bốc lên khí thế hung lệ, cô ta nâng ngón tay thon dài lên.

Oanh!

Chỉ thấy mặt biển sau lưng đột nhiên bị tách ra, một con cự mãng khổng lồ màu xích hồng chậm rãi ló đầu ra, cự mãng do Thánh lực mênh mông biến thành, trên một miếng vảy đều có từng đường vân cổ xưa, đuôi răn hơi đong đưa, lại quấy cho cả biển sâu dâng lên từng cơn sóng lớn vạn trượng.

Đối mặt với cự mãng do Thánh lực biến thành này, dù là cường giả Pháp Vực cũng cảm thấy run sợ.

Ánh mắt lạnh lẽo vô tình của cự mãng nhìn về phía đám người Lý Thuần Quân, Sở Thanh, uy áp tỏa ra làm cho không khi như đông kết lại.

Nữ Thánh Giả liếm liếm môi đỏ, nói khẽ:

- Nuối bọn hắn!

Oanh!

Tiếng nói vừa dứt, cự mãng đã gầm lên lao ra, hư không lập tức vỡ ra, cự mãng mở ra miệng rộng tựa như vực sâu, đớp về phía mấy người Sở Thanh, Lý Thuần Quân.

Giờ khắc này, bóng tối bao trùm, che kén tầm mắt.

Ở trên không trung mây mù lượn lờ, Diễm Tu cười tủm tỉm nhìn qua bàn cờ, ở bên trên đó có năm điểm sáng đang dần dần ảm đạm, tiêu tán.

Năm quân cờ kia đúng là đại biểu cho năm người Thanh Dương Chưởng môn.

- Pháp Vực Cảnh của Thương Huyền Thiên đúng là vẫn còn có vài phần nhiệt huyết.

Diễm Tu cảm thán một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn qua Chu Nguyên ở trước mặt, cười nói:

- Mặc dù không có tác dụng gì.

Ánh mắt của Chu Nguyên cũng ngưng trệ ở phía trên mấy quân cờ vừa ảm đạm kia, hắn mặt không biểu tình, nhưng không gian quanh thân không ngừng nghiền nát hiển lộ sự chấn động ở trong lòng của hắn lúc này.

Hắn tự nhiên là cảm nhận được sinh cơ cùng nguyên khí chấn động của mấy người Thanh Dương Chưởng môn đang dần dần tiêu tán.

Đối với Thanh Dương Chưởng môn, ấn tượng của Chu Nguyên có chút khắc sâu, vị Chưởng môn này chính là đại đệ tử của Thương Huyền lão tổ, tính cách ổn trọng. Đối lập với hào quang chói mắt của Thương Huyền lão tổ, Thanh Dương Chưởng môn đích thật là có vẻ ảm đạm rất nhiều, nhưng không ai có thể phủ nhận chiến công của hắn. Năm đó Thương Huyền lão tổ đột nhiên vẫn lạc, Thương Huyền Tông loạn trong giặc ngoài, mà Thanh Dương Chưởng môn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đã trở thành Chấp Chưởng Giả mới của Thương Huyền Tông.

Tuy rằng bởi vì đã mất đi chỗ dựa lớn nhất là Thương Huyền lão tổ khiến cho Thương Huyền Tông cũng đã không còn có vị thế độc tôn Thương Huyền Thiên như dĩ vãng vậy, nhưng mà ở dưới sự nỗ lực của Thanh Dương Chưởng môn, Thương Huyền Tông chung quy là vẫn có thể ổn định thế cục, không hề bị rớt khỏi hàng ngũ những tông phái cao cấp nhất của Thương Huyền Thiên.

Trong những năm ở Thương Huyền Tông kia, ấn tượng của Chu Nguyên đối với vị Chưởng môn này là trầm ổn, ôn hòa, mũi nhọn không lộ.

Dĩ vãng, khi đó, ân oán giữa Chu Nguyên cùng Võ Hoàng chưa hoàn toàn chấm dứt. Khi đó, Thánh Cung ra mặt tạo áp lực đối với Thương Huyền Tông, ý đồ bắt giao hắn ra, nhưng cuối cùng người xưa nay trầm ổn và ôn hòa là Thanh Dương Chưởng môn lại quả quyết cự tuyệt. Cuối cùng, một đời trẻ tuổi của Thương Huyền Tông đều rời núi bảo hộ hắn rời đi, trong chuyện này tự nhiên là có được vị Chưởng môn này thôi động.

Rồi sau đó đến khi Chu Nguyên cường thế trở về Thương Huyền Thiên, Thanh Dương Chưởng môn cũng luôn đứng sau ủng hộ hắn, hơn nữa hắn cũng lý giải thân phận Thiên Chủ của Chu Nguyên, cũng không vì tình nghĩa trước kia mà cường hành yêu cầu Chu Nguyên thiên vị Thương Huyền Tông.

Cho nên đối với vị lão Chưởng môn này, trong lòng của Chu Nguyên xưa nay đều khá kính trọng.

Nhưng ngày hôm nay, ở ngay dưới mí mắt của hắn, Thanh Dương Chưởng môn lại vẫn lạc.

Tuy rằng, ở trong khoảng thời gian này chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, thậm chí Chu Nguyên đã sớm chuẩn bị tâm lý đề phòng người quen chết trận nhưng khi cảnh tượng này xuất hiện, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chỉ là, hiện tại đại chiến vẫn còn tiếp tục, loại cảm xúc này không có cách nào để hiển lộ, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế xuống dưới.

Chu Nguyên ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn qua Diễm Tu đang cười mị mị kia, bình thản nói:

- Ta sẽ để cho ngươi chôn cùng bọn họ.

Diễm Tu bật cười, nói:

- Xem ra Chu Nguyên Thiên Chủ vẫn còn chưa thấy rõ thế cục hiện nay rồi.

- Hiện nay đại thế đang ở bên ta, khi mà người bên phía Thương Huyền Thiên bị giết càng nhiều, ưu thế của ta sẽ càng lúc càng lớn. Tới cuối cùng, mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, ta đều có thể tiêu diệt ngươi.

Ngón tay của hắn chỉ về phía một chỗ trên bàn cờ, nói:

- Những người này tựa hồ có quan hệ rất sâu sắc với ngươi nhỉ? Tiếp theo, bọn họ cũng nên chết rồi, Chu Nguyên Thiên Chủ hãy cẩn thận thưởng thức trò hay mà ta cất công chuẩn bị này đi.

Theo hướng ngón tay của hắn chỉ, Chu Nguyên chỉ thấy được ở chỗ đó của bàn cờ có bóng mờ hiện ra, đúng là Xích Hồng Cự Mãng đang mở miệng khổng lồ giống như là vực sâu của mình kia, phía dưới bóng mờ là khuôn mặt giận dữ của mấy người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư.

Bình Luận (0)
Comment