Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Các ngươi không lui lại hay sao?
Bóng đen bao phủ xuống, có gió tanh khuếch tán ra, Sở Thanh nghiêng đầu, nhìn qua mấy người Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư, nói.
- Còn chỗ nào để lui đâu? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể lui về Thương Huyền Thiên hay sao?
Tả Khâu Thanh Ngư lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu mị của bình thường lúc này lại đã trở nên lạnh lùng.
- Chưởng môn bọn họ làm gương tốt, dạy cho chúng ta phương pháp đối phó Thánh Giả. Ta cũng muốn nhìn xem, một vị Thánh Giả mượn ngoại lực mới có thể miễn cưỡng đột phá kia đến tột cùng có thể chịu đựng được mấy Pháp Vực thiêu đốt?
Lý Khanh Thiền thản nhiên nói.
Ánh mắt của những người khác cũng lạnh lùng, trên khuôn mặt đầy kiên quyết.
Lý Thuần Quân chậm rãi nói:
- Ta không ngăn trở các vị cãi nhau. Chỉ có điều rằng mấy người có thể cho ta một cơ hội, để cho ta trước một bước thử xem Thánh Nguyên có gì khác với nguyên khí của Pháp Vực Cảnh hay không?
- Ta muốn dùng Thánh Giả... mài kiếm.
Giọng nói của hắn đầy khát vọng cùng chiến ý nồng đậm.
- Mù lòa thối, đoạt thịt đoạt rượu thì cũng thôi đi, hiện tại ngay cả chết ngươi cũng muốn đoạt sao?
Lục La lau nước mắt trên khuôn mặt, nức nở một tiếng, nói.
Trên khuôn mặt đờ đẫn của Lý Thuần Quân hiện ra một nụ cười tươi, hắn xòe bàn tay ra, vuốt vuốt mái tóc của Lục La rồi cũng không nói thêm gì, cầm kiếm lên rồi lướt qua mọi người, bước về phía trước hai bước.
- Cơ hội này cũng chia cho ta phân nửa đi.
Chỉ có điều lúc này giọng nói của Sở Thanh cũng truyền đến, chỉ thấy được hắn cất bước đuổi kịp, sau đó đứng sóng vai cùng Lý Thuần Quân, nhìn qua bóng đen khổng lồ cuốn theo sức mạnh đáng sợ kia.
Lý Thuần Quân không có cự tuyệt, chỉ là nói:
- Nếu như thất bại, ngươi ta cũng chỉ có thể chết trước làm gương rồi.
Sở Thanh sờ sờ cái đầu trọc trơn bóng của mình, cười hắc hắc nói:
- Ta cũng không muốn chết nhanh như vậy đâu. Bởi vì nếu thế mà gặp phải lão đầu tử, hắn nhỡ đâu lại tức giận đến chết thêm lần nữa thì sao?
Trong khi hai người còn đang nói chuyện, Thánh Nguyên cuốn theo bóng tối mênh mông cuồn cuộn nhanh chóng phủ xuống.
Một khắc này, thân ở phía trước nhất hai người Sở Thanh, Lý Thuần Quân lập tức cảm giác toàn bộ thế giới tựa hồ là đều ngưng trệ, áp lực kinh khủng kia làm cho Pháp Vực trong cơ thể của bọn họ đều khó có thể mở ra.
Khí tức tử vong nồng đậm đập vào mặt làm cho suy nghĩ trong đầu bọn họ cũng như muốn dừng lại. Vào lúc này thì bọn họ mới biết được cảm giác khí đối diện với tử vong đáng sợ đến mức nào.
Chỉ có điều, khí tức tử vong kia cũng không có làm cho hai người sinh ra cảm xúc sợ hãi, ngược lại là trong nội tâm của hai người có chiến ý vô biên bùng lên.
Vào lúc này, kiếm sắt gỉ sét trong tay Lý Thuần Quân kịch liệt rung rung, tiếng kiếm ngân vang, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng vang lên, vọng khắp mọi nơi, sau đó, gỉ sét trên thân kiếm kia vậy mà cũng đang nhanh chóng tróc ra, có một luồng khí tức sắc bén làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi bạo phát ra.
Mà ở một bên, Sở Thanh cũng không ra vẻ biếng nhác nữa, bên trên cái đầu trọc kia cũng không có tóc dài sinh dài ra giống như trước, ngược lại thần kỳ trở nên càng ngày càng sáng, tựa như ánh đèn trong bóng tối vậy, phóng thích ra ánh sáng quật cường.
Hai ngón tay của hắn chập lại, trên đầu ngón tay kẹp lấy một con thoi màu trắng. Nhìn qua thì con thoi này bình thường không có gì lạ, nhưng mà Sở Thanh hiểu được, giờ này khắc này toàn bộ sức mạnh của hắn đều đã được rót vào bên trong đó.
Trong bóng tối, Thánh Nguyên mênh mông giống như là thiên tai gào thét lao tới.
Lý Thuần Quân cùng Sở Thanh đồng thời bước về phía trước một bước. Sau đó, bọn họ không chút do dự dẫn nổ Pháp Vực của bản thân.
Chỉ trong vòng một cái chớp mắt này, sức mạnh của bọn họ đã đạt đến đỉnh phong trước nay chưa từng có.
Phía trên cơ thể của bọn họ thậm chí vào lúc này đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, trên xương cốt có vô số vết rạn lan tràn ra, đó đều là dấu hiệu cho thấy bọn họ không có cách nào để thừa nhận sức mạnh vừa bùng nổ kia. Chỉ có điều bọn họ lại cũng không thèm để ý, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ chưa bao giờ có.
Lý Thuần Quân lại bước thêm một bước, trường kiếm trong tay bộc phát ra kiếm quang bàng bạc, chợt hắn khẽ nhấc bàn tay lên, trường kiếm cuốn theo kiếm quang vạn trượng, đâm rách bóng đen đang bao phủ xuống.
- Ta có một kiếm, có thể trảm tinh thần nhật nguyệt.
Kiếm quang vạn trượng sắc bén đến mức đủ để đâm thủng tinh không đột nhiên mãnh liệt lao ra.
Ở một bên, Sở Thanh mở to hai mắt nhìn, hắn cảm giác khí thế của mình tựa hồ là yếu hơn Lý Thuần Quân không ít, bởi vì lúc trước hắn cũng không có chuẩn bị khẩu hiệu.
Vì vậy sau khi do dự trong một cái chớp mắt, hắn hét to, tiếng hét như sấm rền vang lên, vọng khắp mọi nơi:
- Ta có một con thoi, đánh nổ đầu chó của ngươi!
Ông!
Tiếng hét to còn chưa dứt, con thoi trong tay hắn phá không bay đi, phía trên con thoi có ánh sáng màu xanh lan tràn. Con thoi hóa thành một vệt sáng màu xanh, ở những nơi mà nó xẹt qua, bóng đêm dĩ nhiên là bị tan rã.
Một kiếm này.
Một con thoi này.
Sức mạnh ẩn chứa trong đó đã mạnh mẽ đến mức vượt ra khỏi cực hạn mà Pháp Vực có thể đạt tới. Một kiếm một con thoi phá không bay đi, mà Sở Thanh cùng Lý Thuần Quân cũng cảm giác được rõ ràng, sinh cơ của bọn họ tiến vào đến giai đoạn đếm ngược từng giây cuối cùng.
Chỉ có điều trên khuôn mặt của bọn họ vẫn không có biểu cảm sợ hãi, ngược lại là có nụ cười tươi như trút được gánh nặng hiện ra đến.
Bởi vì buổi sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam lòng.
Vào lúc này, bóng đêm ở phía trước đột nhiên bị xé nứt. Ngay sau đó, có tiếng rắn rít thê lương đến mức tận cùng vang lên, vọng khắp mọi nơi.
Ở phía sau, nhìn qua cảnh tượng này, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền đều tỏ ra khiếp sợ. Ngay sau đó, bọn họ lại thấy được Sở Thanh cùng Lý Thuần Quân ngửa mặt lên trời rồi thân thể của bọn họ cũng chậm rãi đổ ụp xuống.