Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ông!
Trong bóng tối, đột nhiên có tiếng kiếm ngân to rõ vang lên. Sau một cái chớp mắt, tất cả mọi người đang ở trong không gian này cảm nhận được hai luồng khí tức cực độ bá đạo, sắc bén vào lúc này bộc phát ra.
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, sau đó bọn họ lập tức thấy được, chỗ vốn dĩ là cái miệng khổng lồ giống như là vực sâu đang mở ra của Xích Hồng Cự Mãng kia vào lúc này bị hai vệt sáng xuyên thủng, sau đó, xé rách.
Vào lúc này, bóng tối do cái miệng khổng lồ kia mang đến cũng đã biến mất.
Rít!
Xích Hồng Cự Mãng phát ra tiếng gào rít thê lương, thống khổ, chợt thân hình khổng lồ kia bắt đầu sụp đổ, cuối cùng biến thành vô số điểm sáng bay lên.
Ở phía sau kia, vào lúc này, nụ cười trêu tức ở trên mặt nữ Thánh Giả tên là Hồng Lân kia cũng cứng ngắc lại.
Trong mắt của nàng có biểu cảm khó tin hiện ra, nàng không thể tin được, Cự Mãng do Thánh Nguyên của nàng biến thành vậy mà sẽ bị đối phương tiêu diệt.
Nếu như nói lúc trước, khi bị bốn lão gia hỏa kia dùng biện pháp thiêu đốt Pháp Vực làm bị thương bổn nguyên còn có thể nói là do nàng có chút khinh thường, nhưng lúc này đây, Xích Hồng Cự Mãng kia chính là nàng đã toàn lực ứng phó, nhưng mà dù vậy vẫn như cũ là bị tiêu diệt!
Đây là chuyện Pháp Vực Cảnh có thể làm được hay sao?
Hưu!
Mà khi trong nội tâm của Hồng Lân vẫn còn cảm thấy kinh hãi, khó tin thì hai vệt sáng đã xuyên thủng Cự Mãng kia lại vẫn còn không tán đi, ngược lại là cuốn theo sức mạnh cuối cùng, chém thẳng về phía nàng.
Vào lúc này, vùng biển ở dưới thân nàng cũng bị xé nứt ra, tạo thành hai rãnh biển dài cả mấy chục vạn trượng.
Vào lúc này, khuôn mặt vũ mị của Hồng Lân đã trở nên tái nhợt, nàng chập hai ngón tay lại, lăng không điểm ra, sức mạnh mênh mông to lớn hóa thành hai con trăn lớn màu máu bay lên không, nghiền nát hư không trùng trùng điệp điệp, va chạm cùng hai vệt sáng kia.
Uỳnh!
Ngay sau khi hai bên vừa va chạm thì lập tức có sóng xung kích đáng sợ khuếch tán ra, tàn phá mọi thứ xung quanh khiến cho cường giả Pháp Vực Cảnh của hai bên đang quan sát trận chiến ở xa xa đều phải chật vật tránh lui.
Bốn luồng sức mạnh giống như là sấm chớp, trong nháy mắt đã va chạm vô số lần ở trong hư không, cuối cùng đều dần dần chôn vùi.
Mà sau khi ánh sáng tán đi, một thanh trường kiếm cùng con thoi cũng hiện ra rồi rơi vào trong nước biển ở phía dưới.
Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của Hồng Lân cực kỳ âm trầm, ở chỗ sâu trong đôi mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, bởi vì thông qua những đòn va chạm lúc trước, nàng cảm giác được rõ ràng, sức mạnh ẩn chứa ở phía trên một kiếm và một con thoi kia vậy mà đã có phần giống với Thánh Nguyên rồi.
Nàng nheo mắt, nhìn qua hòn đảo bị nghiền nát ở cách đó không xa, ở trên đó, vào lúc này, hai người thi triển ra một kiếm cùng một con thoi kia đều đã ngã xuống đất, sinh cơ tán đi.
Chuyện này làm cho Hồng Lân âm thầm thở ra một hơi dài, hai người này dĩ nhiên là ở trên bờ vực giữa sống và chết, cảm ngộ được đến Thánh Giả chi ý, thiên phú cùng tiềm lực như thế thật là khiến cho người ta không thể không kiêng kị.
May mà bọn họ cuối cùng là tự bạo Pháp Vực, đã tự cắt đứt sinh cơ, bằng không thì hai người này chỉ sợ thật là có khả năng lập địa thành thánh.
Ánh mắt âm lãnh của Hồng Lân nhìn qua đám kia tuổi trẻ Pháp Vực, những người này thật là có chút quỷ dị, vẫn nên nhanh chóng gạt bỏ hết mới thỏa đáng.
Trong nội tâm có sát cơ bốc lên, nàng nhấc chân, bước về phía trước và lập tức đã xuất hiện ở trước mặt mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền.
- Hai người này ngược lại thật là có chút ý tứ.
Trên không trung, Diễm Tu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Lại có thể ở trước khi chết lĩnh ngộ đến Thánh Giả chi ý, vừa rồi ta thật đúng là bị dọa đến thót tim.
- Chỉ có điều chung quy là bọn họ vẫn... chậm một bước.
Diễm Tu quay đầu về phía Chu Nguyên nở nụ cười ôn hòa:
- Xem ra vận khí của ta cũng không tệ lắm.
- hiện nay trong Thương Huyền Thiên, ngoại trừ ngươi ra thì hai người kia có lẽ xem như là người có thiên phú cùng tiềm lực mạnh nhất đi à nha? Bọn họ chết ở chỗ này có thể sẽ giúp ta lấy được nhiều công lao hơn bốn lão gia hỏa kia nữa.
Ánh mắt của Chu Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm vào hai quân cờ đã ảm đạm đến mức tận cùng kia. Sau khi trầm mặc một lát, trong ánh mắt kinh ngạc của Diễm Tu, hắn chậm rãi lắc đầu.
- Ngươi nói quá sớm rồi! Chúng ta cũng chưa chắc thật sự sẽ thua.
Diễm Tu nhíu mày, cười nói:
- Có ý tứ gì? Hai người này đã tự bạo Pháp Vực, cưỡng ép phá hủy tất cả sinh cơ, đã không có người có thể cứu được bọn họ rồi.
Chu Nguyên nói:
- Người ngoài đúng là không thể cứu nhưng bản thân lại có thể tự cứu.
Hắn ngẩng đầu, ý lạnh ẩn chứa trong mắt đủ để làm cho hư không cũng phải đóng băng, tiếp theo lạnh nhạt lên tiếng:
- Phương pháp kia ngươi có lẽ cũng hiểu, chỉ là... không dám nói mà thôi.
- Đúng vậy, chỉ cần bọn họ có thể đột phá Thánh Giả Cảnh, hết thảy đều có thể giải quyết.
Nghe Chu Nguyên nhắc đến việc này, nụ cười vui vẻ ở trên khuôn mặt của Diễm Tu cũng hơi thu liễm nhưng sau đó, hắn lại cười lạnh nói:
- Hai người bọn họ đột phá Thánh Giả Cảnh ư? Ý nghĩ hão huyền như vậy mà ngươi vẫn còn có thể nói ra sao? Bọn họ đã bị chết rồi.
- Không.
Chu Nguyên lắc đầu:
- Bọn họ cũng chưa chết, kẻ Ngụy Thánh ở phía dưới không phát giác được, nhưng ngươi chẳng lẽ không thể cảm giác được hay sao? Ở chỗ sâu nhất ở bên trong thân thể của bọn họ vẫn còn lưu lại một hơi.
Đúng vậy, ở trong mắt Chu Nguyên, nữ Thánh Giả tên là Hồng Lân kia thật sự chỉ có thể xem như là Ngụy Thánh, bởi vì thông qua sự quan sát cẩn thận, hắn đã phát hiện người này đột phá cũng không phải là hoàn toàn là dựa vào nội tình tích lũy cùng cảm ngộ của bản thân, mà chủ yếu là dựa vào bàn cờ Thiên La này thúc hóa.