Người dịch: Nguyễn Khiêm
Cho nên ở trong mắt Chu Nguyên, nữ Thánh Giả này nhiều nhất chỉ có thể mạnh hơn Bán Thánh như là Thánh Nguyên một đường mà thôi.
Diễm Tu nhếch miệng cười cười, nụ cười tươi có chút tàn nhẫn:
- Đúng vậy nhưng có lẽ ngươi cũng biết, một hơi này còn có thể kiên trì bao lâu đây?
Diễm Tu duỗi hai bàn tay ra, mười ngón quơ quơ:
- Mười giây.
- Ngươi là muốn nói cho ta biết, trong mười giây cuối cùng của cuộc đời, hai người này có thể thoát phàm nhập thánh, đột phá Thánh Giả Cảnh hay sao?
Chu Nguyên nhìn qua Diễm Tu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.
- Thiên phú cùng tiềm lực của hai người này mạnh mẽ như thế nào chắc không cần ta phải nói ngươi cũng hiểu nhỉ? Trong dĩ vãng, bọn họ không thể đột phá chỉ là bởi vì điều kiện có hạn chế, mà mượn nhờ sức mạnh của Tạo Hóa Tháp, ta đã giúp bọn họ bù đắp hết những hạn chế này rồi.
- Cho nên, ta tin tưởng bọn họ có thể làm được.
Uỳnh!
Sức mạnh đáng sợ, to lớn khuếch tán ra, nghiền nát hư không, cuốn theo vô số mảnh vỡ không gian.
Vào lúc này, Pháp Vực quanh thân mấy người Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư, Ninh Chiến, Chân Hư đã vỡ nát, thân hình chật vật bắn ngược trở ra, toàn thân đều máu tươi.
Hồng Lân đạp chân bước lên, trên khuôn mặt của nàng treo nụ cười quyến rũ, Thánh Nguyên hóa thành mấy con trăn dài màu đỏ như máu xuyên thủng hư không, quấn chặt lấy mấy người Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư.
Bất luận là mấy người Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư giãy dụa như thế nào thì cũng không có cách nào để thoát khỏi sự trói buộc của con trăn dài màu đỏ như máu kia.
- Con sâu cái kiến giãy dụa, thủy chung đều buồn cười như thế.
Một đầu con trăn dài màu đỏ như máu quấn quanh vòng eo Tả Khâu Thanh Ngư, đưa nàng đến trước mặt Hồng Lân, người sau duỗi đầu lưỡi ướt át ra, nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt bóng loáng trắng như tuyết kia của Tả Khâu Thanh Ngư, cười nói:
- Thật là một vưu vật, ngay cả ta đều cảm thấy không nhịn được mà làm cho nó biến mất hạ thủ.
Tả Khâu Thanh Ngư tức giận nhìn chằm chằm vào Hồng Lân, lửa giận trong đôi mắt đẹp giống như là muốn phun ra ngoài, nàng điên cuồng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, ý đồ thiêu đốt Pháp Vực, nhưng Thánh Nguyên quấn quanh ở trên thân thể mềm mại này lại đã phong ấn toàn bộ nguyên khí trong cơ thể của nàng, thậm chí ngay cả Pháp Vực tựa như là đều đã mất đi khống chế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày dài nhỏ của Hồng Lân khẽ nhíu lại, trên gương mặt vũ mị tràn đầy ý lạnh:
- Còn muốn thiêu đốt Pháp Vực hay sao?
- Thực cho rằng, ta còn sẽ chủ quan như lúc trước hay sao? Ở trước mặt một vị Thánh Giả đã có chuẩn bị, Pháp Vực thiêu đốt cũng không có hữu dụng như các ngươi nghĩ đâu.
Tuy rằng thiêu đốt Pháp Vực có thể giúp người trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh cường đại, nhưng Thánh Giả có rất nhiều thủ đoạn hạn chế biện pháp này. Lúc trước đây Hồng Lân bị thương, thêm nữa là bản thân chủ quan, nếu không cho dù mấy người Thanh Dương Chưởng môn bỏ ra một cái giá lớn, thảm trọng như thế nào cũng chưa hẳn thật có thể làm cho nàng bị thương.
- Mấy người các ngươi có lẽ xem như là tương lai của Thương Huyền Thiên đi à nha? Thật sự là đáng tiếc, ngay ở chỗ này, các ngươi sắp sửa bị ta bóp chết toàn bộ rồi.
Hồng Lân nở nụ cười tươi, vũ mị, xinh đẹp, nhưng mà sự âm lãnh cùng sát cơ trong đôi mắt lại làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Ngoại trừ hai tên biến thái đã chết trước kia, mấy người trẻ tuổi ở trước mắt này đều có được tiềm lực không tầm thường, điểm này Hồng Lân có thể cảm ứng được rõ ràng.
Hiện nay Chư Thiên đã bắt đầu có dấu hiệu loạn thế nhưng những lúc như thế này lại luôn ẩn chứa đại cơ duyên, ở bên trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều thiên kiêu bộc lộ hết tài năng, sau đó lấy được thành tựu mà dĩ vãng không cách nào tưởng tượng.
Cái này là thời thế tạo anh hùng.
Cho nên theo ý nào đó, ở trong thời đại đặc thù này đây, mấy người trẻ tuổi này đều có cơ hội thành thánh. Chỉ có điều cũng chính bởi vì như thế, nếu nàng có thể diệt trừ toàn bộ mấy người ở chỗ này, như vậy coi như là cắt đứt số mệnh tương lai của Thương Huyền Thiên.
Vùng trời đất này sẽ khó lòng gượng dậy nổi.
- Các ngươi hãy hóa thành bụi bậm cùng với danh tiếng của Thương Huyền Thiên đi.
Hồng Lân phất phất tay, mấy con trăn lớn đang quấn chặt lấy mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền đột nhiên siết chặt lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát, muốn gạt bỏ toàn bộ những người được coi là tương lai của Thương Huyền Thiên này đi.
Ông!
Chỉ có điều đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, trong trời đất đột nhiên sáng lên, giống như là có thêm một vệt sáng xẹt qua, rõ ràng chỉ là một vệt sáng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác chói mắt như vậy, đồng thời ở trong đó lại còn ẩn chứa một loại sắc bén khó có lời nào để miêu tả.
Giống như là ở trước mặt nó, trên thế gian này không có gì là nó không thể cắt đứt vậy.
Mà khi vệt sáng kia xẹt qua, mấy con trăn lớn đang quấn quanh mấy người Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư lập tức bị cắt thành mấy mảnh, chỗ đứt gãy bóng loáng như gương.
Vào lúc này, con ngươi của Hồng Lân đột nhiên phóng đại.
Nàng có chút khó có thể tin cùng với kinh hãi chậm rãi quay đầu, sau đó nàng nhìn thấy, ở đằng kia, có hai bóng người chẳng biết lúc nào đã đứng lên, sau đó nghiêng người dựa vào mấy tảng dá, biểu cảm trên mặt bình thản nhìn chằm chằm vào nàng.
Hai người này đúng là Lý Thuần Quân cùng Sở Thanh.
Lý Thuần Quân xòe bàn tay ra, không gian ở trước mặt vỡ tan rồi sau đó hắn thản nhiên lấy ra một thanh kiếm dài ba xích.
Sở Thanh thì là duỗi cái lưng mệt mỏi, quay đầu về phía Lý Thuần Quân nói:
- Vào lúc này không phải là nên nói câugì đó mới có vẻ rất có khí thế hơn sao?
Lý Thuần Quân không theo kịp tiết tấu của Sở Thanh, cho nên chỉ có thể trung thực lắc đầu.
Sở Thanh sờ đầu, ánh mắt nhìn qua nữ Thánh Giả của Thánh tộc đang đờ đẫn nhìn họ, nhếch miệng cười rộ lên, nụ cười tươi sáng lạn.