Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Thật xin lỗi nhé! Chúng ta không chết.
- Còn có, Thánh Giả thì rất giỏi sao? Hiện tại lão tử cũng là Thánh Giả rồi.
Khi một chữ cuối cùng vang lên từ trong miệng của Sở Thanh, vùng trời đất này lập tức xuất hiện dị biến, chỉ thấy được nguyên khí mênh mông giống như là thủy triều trào lên, hư không ở phía sau hai người tựa như là bị cắt rời ra tạo thành một khu vực ở bên ngoài nơi bọn họ đang đứng.
Ở sau lưng Lý Thuần Quân giống như là tạo thành một đại dương kiếm khí bao la, bát ngát, kiếm khí ở trong đó giống như là những chú cá chép trắng bơi lội, phóng thích ra chiến ý cùng kiếm ý sắc bén, mà ở sau lưng Sở Thanh thì là có một vầng mặt trời màu xanh bay lên, chiếm cứ cả nửa bầu trời làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác hùng hồn, mênh mông.
Cuối cùng, ở bên trong đại dương kiếm khí cùng mặt trời màu xanh có một điểm sáng bay ra, cuối cùng đã rơi vào trên đỉnh đầu Lý Thuần Quân cùng Sở Thanh, điểm sáng kia giống như là hạt giống nhanh chóng sinh trưởng, tạo thành nụ hoa, cuối cùng, cánh hoa mềm rủ xuống tách ra, một đóa Thánh Liên tản ra khí tức thần thánh cùng sức mạnh mênh mông to lớn xuất hiện ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Giờ này khắc này, hô hấp của tất cả mọi người ở trong không gian đều trở nên nặng nề hơn, trong ánh mắt hiện lên biểu cảm rung động.
Bọn họ đều minh bạch hai đóa Thánh Liên kia đại biểu cho điều gì.
Ở thời khắc then chốt này, hai người Sở Thanh và Lý Thuần Quân dĩ nhiên là đồng thời đột phá Thánh Giả Cảnh? !
Nhìn qua Thánh Liên thần thánh đang từ từ nở ra ở bên vai của hai người, võ giả Pháp Vực Cảnh ở hai bên đều cảm giác được một loại cảm giác giống như là rơi vào đầm rồng hang hổ. Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng đột phá Thánh Giả Cảnh là gian nan bực nào. Pháp Vực Cảnh cùng Thánh Giả Cảnh mặc dù chỉ chênh lệch nhau một bậc nhưng một bậc này lại như một ngọn núi cao ngút, không nhìn thấy đỉnh, từ xưa đến nay đã không biết bao nhiêu thiên kiêu đến tận lúc chết vẫn còn ôm hận vì chưa leo được lên đến đỉnh núi.
Cho nên trong dĩ vãng, khi có bất cứ một người nào đột phá Thánh Giả Cảnh thì đều được coi là chuyện lớn kinh thiên động địa, tông môn có Thánh Giả sẽ mở tiệc công bố cho toàn bộ thiên hạ đều biết. Mà hiện tại, bọn họ nhìn thấy một lần có tận hai người đột phá? !
Nếu như không phải còn có lý trí tồn tại thì những võ giả Pháp Vực Cảnh ở đây chỉ sợ đều có một loại ảo giác Thánh Giả là đột phá dễ dàng như thế, ta muốn thì ta cũng làm được.
Chỉ có điều ngoài sự rung động thì người ở hai bên chiến tuyến lại còn xuất hiện cảm xúc khác nhau.
Pháp Vực Cảnh bên phía Thương Huyền Thiên là hân hoan phấn chấn, bởi vì bọn họ cũng minh bạch, vào lúc này đột nhiên nhiều ra hai vị Thánh Giả, đây tuyệt đối đủ để triệt để thay đổi cục diện yếu thế hiện nay.
Mà sắc mặt của võ giả Pháp Vực Cảnh bên phía Thánh tộc thì là dần dần có chút ngưng trọng.
Chỉ trong chớp mắt, cục diện tựa hồ đã bắt đầu có chút bất lợi đối với bọn họ rồi.
Mà so sánh với những người khác thì vào lúc này, chỉ sợ Hồng Lân kia mới là người có tâm tình bết bát nhất, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Thánh Liên ở trên vai phải của hai người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, thậm chí, nàng còn dùng sức dụi dụi hai mắt của mình.
Nàng hoài nghi bản thân có thể là xuất hiện ảo giác.
Chỉ có điều thực tế thì cực kỳ tàn khốc, dị tượng của trời đất xuất hiện ở sau lưng Lý Thuần Quân cùng Sở Thanh và sức mạnh ẩn chứa trong đó, làm cho nàng cảm thấy khí tức nguy hiểm nồng đậm.
Vì vậy sắc mặt của Hồng Lân cũng cực kỳ khó coi, ở trong ánh mắt còn có biểu cảm đố kỵ hiện lên.
Bởi vì nàng có thể cảm thụ được Lý Thuần Quân cùng Sở Thanh hoàn toàn là dựa vào tích lũy cùng với tiềm lực của bản thân để bước ra một bước kia, cho nên sau khi bọn họ đột phá Thánh Giả Cảnh, khí thế mới có thể hùng hậu như thế.
Mà so sánh với hai người, việc nàng đột phá Thánh Giả Cảnh cũng có vẻ không hề chân thật, bởi vì nàng đây là bị bàn cờ Thiên La nuông chiều cho hư, cưỡng ép bước ra một bước kia.
Cho nên đừng nói là đối mặt với Thánh Giả chính thức, nàng chỉ có đường thua mà thôi. Mà ngay cả một vị nàng đều không đánh lại, huống chi là hai vị?
- Chết tiệt! bọn họ không phải là đã bị ta giết chết rồi hay sao? Như thế nào còn có thể hoàn thành đột phá? !
Vào lúc này, toàn thân của Hồng Lân đều đang run rẩy, nàng phẫn nộ mà hối hận. Dựa theo lẽ thường, sinh cơ tán đi, Sở Thanh cùng Lý Thuần Quân căn bản không có khả năng hoàn thành đột phá, nhưng hiện nay bọn họ lại chân thật đã trở thành Thánh Giả, như vậy chỉ có thể nói là lúc trước khí tức của bọn họ cũng không triệt để đoạn tuyệt, chỉ có điều là nàng trong lúc nhất thời sơ sẩy không có phát giác được mà thôi.
Mà một lần sơ sẩy như vậy đã dẫn phát hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Sắc mặt của Hồng Lân không ngừng biến ảo, chợt ngay sau đó, nàng đột nhiên đạp lên không trung bay đi, hư không ở dưới chân nàng nhộn nhạo, mà thân hình của nàng thì là hóa thành một làn sương mù màu hồng, tiêu tán ở giữa trời đất.
Không ngờ nàng lại lựa chọn tránh lui.
Nhìn qua bóng người biến mất ở trong làn sương mù màu hồng kia, sắc mặt của Lý Thuần Quân vẫn cực kỳ hờ hững, chợt hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Hưu!
Trong một cái chớp mắt kia, từ trong đại dương kiếm khí ở sau lưng hắn chợt có ngàn vạn luồng kiếm khí bay lên không trung. Những luồng kiếm khí kia sáng ngời mà cao lạnh giống như là ánh trăng. Khi chúng vừa xuất hiện, không khí ở bên trong vùng không gian này tựa hồ cũng bởi vậy mà trở nên sắc bén hơn, làm cho người ta cảm thấy dù chỉ hít thở thôi cũng có cảm giác đau đớn rất nhẹ.
Một một luồng kiếm khí trong này đều lăng lệ ác liệt, hung hãn, lại ẩn chứa sức mạnh thần diệu hơn so với một đòn do Lý Thuần Quân dốc hết toàn lực, bộc phát toàn bộ sức mạnh trước đây.
Lý Thuần Quân đưa ngón tay chỉ về phái trước.