Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1737 - Chương 1736: Thánh Giả Mới Của Thương Huyền Thiên (2)

Chưa xác định
Chương 1736: Thánh Giả mới của Thương Huyền Thiên (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau một cái chớp mắt, hơn vạn luồng kiếm khí kia phá không bay ra, hư không ở phía trước lập tức bị những kiếm khí kia nghiền nát.

A!

Sau khi kiếm khí xâm nhập vào trong hư không thì chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn sau, đột nhiên có một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Chỉ thấy được một chỗ hư không đột nhiên nghiền nát, có ánh sáng màu đỏ hiện lên, một bóng người chật vật chui ra.

Vô số ánh mắt nhìn qua bóng người chật vật kia đúng là Hồng Lân vừa lựa chọn tránh lui lúc trước.

Vào lúc này, trên người nàng có vô số lỗ máu, nhìn qua thì cực kỳ thảm trọng. Chỉ có điều mọi người cũng biết những vết thương này đối với một vị Thánh Giả cũng không coi vào đâu, điểm nghiêm trọng duy nhất chính là Thánh Liên hiện ra trên vai phải của Hồng Lân kia vào lúc này bắt đầu nhanh chóng trở nên ảm đạm, cánh sen đang dần dần khô héo rồi rơi xuống, tàn lụi.

Hiển nhiên là một kiếm vừa rồi cuả Lý Thuần Quân đã khiến cho nàng bị thương nặng hơn cả trước đây, khi bốn người Thanh Dương Chưởng môn liều mạng đổi lấy.

Khuôn mặt vốn dĩ là vũ mị của Hồng Lân kia vào lúc này cũng trở nên xám xịt, ảm đạm, đầy sợ hãi, Thánh Nguyên ẩn chứa phía trên một kiếm kia của đối phương bá đạo vượt xa sự tưởng tượng của nàng.

Cái này là sức mạnh của Thánh Giả chân chính hay sao? Quả thật là mạnh hơn Thánh Giả đi đường tắt như nàng nhiều lắm!

Nếu như không là vì lực sinh mệnh của Thánh Giả quá mức ương ngạnh, chỉ sợ vô số kiếm khí lúc trước đã có thể triệt để chém đứt toàn bộ sinh cơ của nàng.

- Này, còn có ta đấy.

Mà khi Hồng Lân còn đang thầm cảm thán bản thân còn may mắn thì đột nhiên có một tiếng cười vang lên, nàng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy được Sở Thanh kia đang sờ lên cái đầu vẫn trọc trơn bóng như trước, sau đó nâng bàn tay lên.

Ở phía trên ngón giữa thon dài cua hắn, có Thánh Nguyên bàng bạc mênh mông hội tụ lại, cuối cùng biến thành một con thoi màu vàng sáng chói, con thoi kia dài ước chừng hơn tấc, bên trên đó có đường vân cổ xưa không ngừng lan tràn, ngưng tụ.

Chỗ mũi con thoi có lưu quang chuyển động, Nguyên văn cổ xưa giống như là nòng nọc đang lưu động.

Khi con thoi màu vàng này xuất hiện, ở phương xa kia, sắc mặt của Hồng Lân kịch liệt biến đổi, trong mắt có biểu cảm sợ hãi hiện ra, bởi vì này một khắc, nàng cảm thấy một luồng nguy cơ trí mạng đang phủ kín trong nội tâm.

Tuy rằng lực sinh mệnh của Thánh Giả ương ngạnh, thế nhưng cũng không phải là không có cách nào để chết. Thực lực của nàng vốn dĩ là yếu hơn hai người này, lại phải đối mặt với bọn họ luân phiên tiến công, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn.

Cho nên, Hồng Lân không chút do dự tiếp tục quay đầu chạy thục mạng.

Việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian.

Sở Thanh lại cũng không thèm để ý Hồng Lân trốn chạy, chỉ cần nàng còn ở bên trong vùng không gian này vậy thì không có cách nào để đào thoát hắn tập trung.

Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, con thoi màu vàng trong tay khẽ run lên rồi lập tức biến mất.

- Đây là... Kim Quang Lạc Thánh Toa.

Con thoi màu vàng biến mất, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn sau, ở bên trong vùng không gian này giống như là có thêm một giọng nói trầm thấp vang lên, giọng nói kia cũng không quá to, nhưng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người lại đều có thể nghe rõ ràng.

Bùm!

Một chỗ không gian đột ngột vỡ ra, giống như là tấm gương bị nghiền nát, có vô số mảnh vỡ bắn tung tóe ra xung quanh.

Một vệt sáng màu đỏ điên cuồng trốn chạy, mà ở phía sau nó, một vệt sáng màu vàng đuổi sát theo như ảnh tùy hình. Ngay sau đó, vệt sáng màu vàng đột nhiên xẹt qua, xuyên thấu vệt sáng màu đỏ kia.

Phốc!

Sau đó, vệt sáng màu đỏ kia cũng dần dần tán đi, ở bên trong đó có thân hình uyển chuyển, xinh đẹp hiện ra. Vào lúc này, nàng có chút gian nan cúi đầu, chỉ thấy được ở chỗ ngực xuất hiện một cái lỗ máu, từ bên trong có chất lỏng màu vàng đang chảy ra.

Thánh Nguyên cường hãn bá đạo kia giống như là nước lũ trút xuống mỗi một chỗ trong cơ thể.

Ở thời khắc này, Thánh Liên vốn dĩ là ảm đạm, tàn lụi ở phía trên chỗ vai phải của Hồng Lân càng ảm đạm đến cực hạn.

Trong mắt của nàng tràn ngập sự sợ hãi, giọng nói the thé vang lên:

- Diễm Tu đại nhân cứu ta! Cứu ta! Ta không thể chết ở chỗ này!

Nàng mới vừa thể nghiệm được sự mỹ diệu của Thánh Giả, sức mạnh vượt xa Pháp Vực Cảnh này làm cho người ta cảm thấy say mê. Nhưng mà nàng mới thể nghiệm được nó trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nàng không muốn chuyện này trở thành chương cuối cùng của cuộc đời nàng.

Chỉ có điều, lời kêu cứu của nàng cũng không có được đáp lại.

Trước mặt của nàng, hư không nghiền nát, Lý Thuần Quân đạp không bay ra, hắn cầm trường kiếm trong tay, sắc mặt đờ đẫn, giọng nói lạnh nhạt truyền ra:

- Về sau lúc tế điện Chưởng môn, ta cần một cái nghi thức tế lễ.

- Cho nên

- Mượn đầu của ngươi dùng dùng một lát nhé.

Hồng Lân điên cuồng lắc đầu, sắc mặt vũ mị giờ cũng trở nên dữ tợn rất nhiều, thân hình của nàng hóa thành vô số bóng đen nhanh chóng lùi lại. Lúc trước, nàng đã bị một lần công kích luân phiên của hai người đánh cho trọng thương, hiện tại Thánh Liên đã phải thừa nhận cực hạn, nếu như lại tới một lần, rất có thể Thánh Liên sẽ bị chém rụng và kết cục của nàng không nói cũng biết.

Khi đó, coi như là Thánh Giả cũng sẽ vẫn lạc.

Chỉ có điều nàng lui được nhanh, nhưng một luồng kiếm quang lại nhanh hơn.

Luồng kiếm quang giống như là một vầng trăng sáng, lạnh lùng mà khắc nghiệt kia lóe lên.

Trong trời đất vô số người đều nhìn thấy một luồng kiếm quang giống như cầu vồng xẹt qua cái cổ thon dài trắng nõn của Hồng Lân. Sau một cái chớp mắt, Lý Thuần Quân xuất hiện ở sau lưng Hồng Lân, hắn chậm rãi thu trường kiếm vào vỏ.

Bang!

Mà lúc này đóa Thánh Liên thần thánh ở trên vai phải của Hồng Lân thì là dần dần vỡ tan, chỉ trong vòng một cái chớp mắt này, trong trời đất giống như là có mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện, cuối cùng ầm ầm rơi xuống, dẫn động toàn bộ nguyên khí trong trời đất đều trở nên sôi trào xao động.

Bình Luận (0)
Comment