Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhật Nguyệt rơi, Thánh Giả vẫn.
Xùy.
Mà đầu lâu của Hồng Lân phóng lên trời, trong đôi mắt đang trợn to của nàng tràn đầy biểu cảm không cam lòng cùng sợ hãi.
Giờ này khắc này, trong không gian này, tất cả mọi người ở cả hai bên đều mở to hai mắt, biểu cảm rung động che kín khuôn mặt.
Cùng lúc đó, ở nơi mây mù lượn lờ trên không trung.
Sắc mặt của Chu Nguyên bình tĩnh nhìn qua quân cờ vừa bị nghiền nát kia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Tu. Vào lúc này, khuôn mặt của người sau vặn vẹo, dữ tợn, đáng sợ.
Trước đây, hắn nghiễm nhiên đã coi mình là thợ săn nhìn qua con mồi trong cạm bẫy hơn nữa nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhưng mà bây giờ, thì là thấy được con mồi trong cạm bẫy đột nhiên giãy giụa khỏi sự trói buộc, nhảy lên khỏi hố bẫy, hơn nữa còn hướng về phía hắn lộ ra răng nanh sắc bén, dữ tợn.
Đây là chơi quá đà, đã thoát khỏi sự tính toán.
Chỉ có điều Chu Nguyên không có hứng thú để ý tới cảm xúc của Diễm Tu, bởi vì ở thời khắc này, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh đặc thù, gia trì đến trên người của hắn.
Mà tương đối, chấn động quanh thân Diễm Tu kia bắt đầu nhanh chóng bị suy yếu.
Đây là hiệu quả đặc biệt của bàn cờ Thiên La đã phát động.
Chu Nguyên duỗi thẳng cái lưng mỏi, thở ra một hơi dài, sau đó nở nụ cười tươi với Diễm Tu, giọng nói bình tĩnh vang lên từ trong kẽ răng, lại cuốn theo ý lạnh cùng sát cơ vô tận.
- Chó chết
- Tiếp theo, chúng ta nên tính sổ rồi.
Khi giọng nói ẩn chứa ý lạnh của kia của Chu Nguyên truyền đến thì khuôn mặt của Diễm Tu kia cũng trở nên khó coi, bởi vì hắn cũng đã nhận ra khí thế của Chu Nguyên đã bắt đầu tăng lên và dường như là chưa có xu hướng ngừng lại.
Điều này nói rõ sức mạnh gia trì của bàn cờ Thiên La đã bắt đầu chuyển dời đến trên người của hắn.
Mà đổi ngược lại, khí thế của Diễm Tu thì là bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy yếu, đó là bởi vì ở dưới quy tắc mà bàn cờ Thiên La đã định, hiện tại... hắn .. tính toán là một phương ở vào hoàn cảnh xấu.
Cho nên Thánh Nguyên thuộc về hắn trực tiếp là bị bàn cờ Thiên La chuyển di sang đến trên người Chu Nguyên.
Giờ này khắc này, Diễm Tu đột nhiên cảm thấy cái gì gọi là nâng tảng đá lên nện vào chân của mình.
Nhưng loại biến cố này hiển nhiên là đã hoàn toàn vượt ra dự đoán trước đây của hắn. Dù sao hắn đã dùng bàn cờ Thiên La này rất nhiều lần rồi. Tuy rằng bàn cờ Thiên La này là một bảo vật rất mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là vật chết mà thôi. Theo quy tắc, nó có thể an bài đội ngũ của hai bên với thực lực tương đương nhau, nhưng thân là người nắm giữ bàn cờ, Diễm Tu hoàn toàn có thể tìm đến mấy sơ hở, ví dụ như sử dụng phương pháp đặc thù làm cho Hồng Lân đột phá đến Thánh Giả, đánh vỡ cân đối giữa hai phe.
Nhưng Diễm Tu nghìn tính vạn tính đều không thể tính toán đến cuối cùng Thương Huyền Thiên bên này vậy mà sẽ có hai người lâm trận đột phá đến Thánh Giả. Dù sao phải biết rằng, trước đây, bởi vì có Thánh Nguyên làm nội gián cho nên đối với tình báo trong Thương Huyền Thiên, Thánh tộc có thể nói là rõ như lòng bàn tay, mà thân là Thánh Giả Song Liên Cảnh, Diễm Tu tự nhiên có được tư cách quan sát những tư liệu này. Cho nên hắn biết rõ ràng mấy người Thanh Dương Chưởng môn kia chính là tồn tại cao cấp nhất trong Thương Huyền Thiên, địa vị gần với Chu Nguyên, nhưng những lão gia hỏa này đã hao hết tiềm lực, xác suất đột phá Thánh Giả Cảnh thật sự quá nhỏ.
Mà về phần thế hệ trẻ như Sở Thanh, Lý Thuần Quân càng không đáng để lo vì mấy năm trước, bọn họ cũng mới đột phá Pháp Vực Cảnh mà thôi, càng không khả năng có cơ hội đột phá Thánh Giả Cảnh.
Cho nên Thánh tộc cũng không quá mức chú ý bọn họ, Diễm Tu cũng bởi vì lý do này nên tính sót những người này. Cuối cùng ai có thể nghĩ đến những con sâu cái kiến mà hắn đã bỏ qua này lại tạo thành cục diện nghịch chuyển hiện nay.
Ông! Ông!
Ở bên trong chiến trường kia, sau khi liên thủ giải quyết Hồng Lân, Sở Thanh cùng Lý Thuần Quân cũng không dừng lại, bọn họ không do dự vọt vào trong đội ngũ Pháp Vực Cảnh của Thánh tộc, Thánh nguyên mênh mông tàn sát bừa bãi.
Mà hai vị Thánh Giả vào bàn, không thể nghi ngờ là như hai con rồng lớn xâm nhập vào trong bầy sói, đien cuồng tán sát. Chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hai người đã mang đến cho đội ngũ bên phía Thánh tộc thương vong khổng lồ.
Răng rắc răng rắc!
Sau khi Sở Thanh, Lý Thuần Quân buông tay buông chân trắng trợn giết chóc, những quân cờ đại biểu cho cường giả Pháp Vực Cảnh của Thánh tộc bên trên bàn cờ Thiên La kia bắt đầu không ngừng vỡ vụn.
Sắc mặt của Diễm Tu càng ngày càng khó coi.
Bởi vì ở bên phía đối diện, khí thế của Chu Nguyên càng ngày càng hùng hồn, cường hãn rồi.
Bàn cờ Thiên La không ngừng ở suy yếu sức mạnh của bản thân hắn, sau đó gia trì lên trên người Chu Nguyên.
Trong mắt cuả Diễm Tu có hung quang không ngừng lập loè, hắn biết bản thân không thể để mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy. Nếu không chờ thực lực của đối phương vượt qua hắn thì dở rồi.
Đến bây giờ, kế hoạch của hắn xem như triệt để thất bại.
Cho nên, hắn chỉ có thể đổi một kế hoạch khác mà thôi.
- Chu Nguyên, đừng nên quá đắc ý. Tuy rằng bàn cờ Thiên La này có quy tắc của nó, nhưng chung quy lại ta mới là chủ nhân, ở chỗ này, ưu thế của ta còn lớn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.
Diễm Tu âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chợt từ trên đầu ngón tay của hắn có một giọt Thánh Huyết màu vàng nhỏ xuống, rơi vào trong bàn cờ.
- Bàn cờ Thiên La, thu!
Nếu chắc chắn thua cờ vậy thì cứ lật bàn là xong. Tuy rằng một bộ phận sức mạnh đã gia trì đến trên người Chu Nguyên sẽ không lấy lại được nhưng chung quy có thể tránh được cục diện triệt để thất bại.
Sau khi tiếng quát của Diễm Tu vừa dứt thì bàn cờ Thiên La kia lập tức chấn động, chỉ thấy được bên trên đó giống như là có thêm khí lưu hư ảo bắt đầu bốc lên, rất nhiều quân cờ kia cũng bắt đầu nhạt dần.
Ván cờ này đúng là muốn trực tiếp tán đi rồi.