Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ngay sau đó có thêm một bóng người già nua nhanh chóng hiện ra giữa không trung.
Bóng người kia xuất hiện cực kỳ đột ngột, thậm chí ngay cả mấy người Chu Nguyên đều không thể phát hiện hắn là khi nào xuất hiện, loại cảm giác này tựa như là hắn vốn dĩ đã đứng ở nơi đó rồi.
Sau khi bóng người già nua kia xuất hiện, Chu Nguyên, mấy người Chuyên Chúc càng thấy kinh dị hơn vì bọn họ phát hiện, uy áp đáng sợ đến từ bàn tay sấm sét khổng lồ kia tựa như là ở thời khắc này bị một ngọn núi cao nguy nga che mất rồi, áp lực trên thân mọi người lập tức giảm xuống.
Cùng lúc đó, ở trong hư không kia có sương mù nồng đậm tràn ngập ra. Bên trong sương mù giống như là có tiếng nổ lớn truyền ra. Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một chiếc cối xay khổng lồ hiện ra, cuối cùng vượt qua hư không trùng trùng điệp điệp, va chạm cùng bàn tay sấm sét khổng lồ kia.
Rầm rầm!
Trong một cái chớp mắt kia, sóng xung kích mạnh mẽ hóa thành gió lốc khuếch tán ra xung quanh. Ở dưới uy lực của sóng xung kích kia, không gian vốn dĩ là tàn phá này trong khoảnh khắc đã sụp đổ, tầng tầng không gian nghiền nát, hết thảy vật chất ở trong đó đều đang không ngừng tan thành mây khói.
Mà đứng ở phía sau bóng người già nua kia, mấy người Chu Nguyên lại là hoàn toàn chưa từng bị sóng xung kích ảnh hưởng. Bọn họ có chút khiếp sợ nhìn qua phía trước, bởi vì bọn họ phát hiện, đòn tấn công đến từ Chưởng Lôi Cổ Thánh kia lại bị hóa giải rồi.
- Là vị Cổ Tôn nào của Quy Khư Thần Điện kịp thời chạy tới cứu viện chúng ta vậy? !
Có Thánh Giả kinh hỉ lên tiếng.
Ngược lại là chỉ có Chu Nguyên cùng Chuyên Chúc có chút kinh hãi và nghi hoặc liếc nhìn nhau một cái, bởi vì chiếc cối xay xuất hiện từ trong sương mù kia làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Mà khi mấy người bọn họ còn đang kinh hỉ mà nghi hoặc thì ở trong cánh cổng do hàng tỉ tia sét đan vào bên trên hư không kia, vào lúc này, sắc mặt của Chưởng Lôi Cổ Thánh cũng trầm xuống, tiếng nói giận dữ vang lên.
- Cổ Tôn của Chư Thiên ư?
- Ồ, ngươi thực sự không phải là Kim La, Đế Long, Xích Cơ.
Vào lúc này, khuôn mặt của Chưởng Lôi Cổ Thánh cũng dần dần trở nên nghiêm nghị. Chợt hắn vung tay áo lên, lớp sương mù kia lập tức tan rã, mà bóng người già nua đang đứng lơ lửng giữa hư không kia cũng khắc sâu vào trong tầm mắt của mọi người.
- Ngươi là...
Vào lúc này, con ngươi của Chưởng Lôi Cổ Thánh trợn tròn lên, giọng nói ẩn chứa sự khiếp sợ đột nhiên vang lên, vọng khắp mọi nơi.
- Thương Uyên? ! Ngươi vậy mà thành công tiến vào Thánh Giả Tam Liên Cảnh? !
Xoạt!
Lời vừa dứt, mấy vị Thánh Giả bên phía Thương Huyền Thiên đều mở to hai mắt, kinh hãi nhìn qua bóng người già nua vừa hiện thân tới cứu viện ở phía trước kia.
Mà sau khi sửng sốt mất mấy giây, trên khuôn mặt của Chu Nguyên cùng Chuyên Chúc cũng có thêm biểu cảm mừng như điên hiện ra.
Quả nhiên...
Người tới dĩ nhiên là sư tôn Thương Uyên!
Ông đã thành công đột phá!
- Cái gì! Người kia lại là Thương Uyên Đại Tôn?!
- Ông... ông ấy đã đột phá đến Thánh Giả Tam Liên Cảnh rồi sao?
- Tất nhiên là như vậy rồi! Nếu không thì làm sao có khả năng chống đỡ được đòn tấn công của Chưởng Lôi Cổ Thánh kia!
- Ha ha ha! Đây thật là trời phù hộ Chư Thiên ta!
- …
Ở sau lưng Chu Nguyên, sau khi khiếp sợ mấy giây, mấy vị Thánh Giả cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngay sau đó liền không nhịn được vui sướng cười to, bởi vì bọn họ đều rõ ràng Chư Thiên có thêm một vị Cổ Tôn, vậy áp lực ở trên vai bọn họ sẽ giảm bớt rất nhiều.
Mà hiện tại, trọng yếu nhất là nguy cơ ở nơi này của bọn họ cũng sẽ được hóa giải.
- Chưởng Lôi, người đường đường là Cổ Thánh cần gì phải hạ mình đi đối phó mấy tiểu bối vậy?
Mà trong khi mọi người còn đang kinh hỉ, bóng người già nua đứng ở hư không kia cũng mở miệng cười sang sảng.
Ở trong cánh cổng bằng sấm sét kia, ánh mắt của Chưởng Lôi Cổ Thánh có chút lạnh lùng, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Thương Uyên, người sau đột phá đến Thánh Giả Tam Liên Cảnh, chuyện này đã hoàn toàn là vượt quá tình báo cùng dự kiến của Thánh tộc.
Bởi vì Thánh Thần đã từng thôi diễn qua, lấy khí vận của Chư Thiên này, sinh ra ba vị Thánh Giả Tam Liên Cảnh đã coi như là một loại cực hạn nào đó, nhưng hiện nay Thương Uyên không thể nghi ngờ là phá vỡ điều Thánh Thần thôi diễn.
Điều này đại biểu cái gì? Khí vận của Chư Thiên bắt đầu tăng lên sao? Là bởi vì cái gì?
Nghĩ đến đây, cảm xúc ở trong lòng của Chưởng Lôi Cổ Thánh lại càng khó bình ổn, giống như là sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng mà dù thế thì biểu cảm trên khuôn mặt của y vẫn như cũ là lạnh đến dọa người, hắn thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới Chư Thiên vậy mà lại xuất hiện vị Cổ Tôn thứ tư, hơn nữa người đột phá lại còn là Thương Uyên ngươi, ngươi thật đúng là người có phúc khí lớn.
Thân hình của Thương Uyên nguyên bản có chút còng xuống, bây giờ thì là đã trở nên thẳng tắp, tai mắt vốn dĩ là thâm thúy cơ trí bây giờ càng lộ ra một cảm giác sâu không lường được.
Ánh mắt của ông cũng nhìn thẳng vào Chưởng Lôi Cổ Thánh rồi ông cười nói:
- Ta đích thật là có phúc khí lớn, có hậu bối tốt, vượt qua ngàn vạn năm khổ tu.
Chưởng Lôi Cổ Thánh cau mày, hắn cảm giác trong lời nói của Thương Uyên ẩn chứa có hàm ý. Chỉ có điều hắn cũng không có hứng thú hỏi nhiều, bởi vì hắn biết khi Thương Uyên đột phá đến Thánh Giả Tam Liên Cảnh đồng thời xuất hiện ở nơi này thì kế hoạch tiến công Thương Huyền Thiên của hắn cũng phải cải biến một chút.
- Thương Uyên, ta cũng không muốn nói nhảm với ngươi, để Chu Nguyên giao Diễm Tu ra, nếu không chọc giận Thánh tộc ta, Thương Huyền Thiên này sợ là không thủ được.
Chưởng Lôi Cổ Thánh lạnh nhạt lên tiếng.
Thương Uyên cười nói:
- Chưởng Lôi, ngươi cần gì phải tỏ ra ngây thơ như vậy. Giữa Chư Thiên cùng Thánh tộc, chẳng lẽ còn có bất kỳ chỗ trống nào để cứu vãn hay sao? Thả người, chẳng lẽ Thánh tộc các ngươi liền sẽ không tiến công Chư Thiên hay sao?