Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1748 - Chương 1747: Trận Chiến Đấu Của Thánh Giả Tam Liên Cảnh (2)

Chưa xác định
Chương 1747: Trận chiến đấu của Thánh Giả Tam Liên Cảnh (2)

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Nhưng mà có thể làm cho Thánh tộc các ngươi giảm bớt một vị Thánh Giả Song Liên Cảnh đỉnh phong, đối với Chư Thiên lại là một chuyện tốt cực lớn đó.

Chưởng Lôi Cổ Thánh lắc đầu:

- Mặc dù ở trong Thánh tộc ta, Thánh Giả Song Liên Cảnh đỉnh phong đúng là có chút trọng lượng, nhưng thiếu một vị cũng không ảnh hưởng đến chênh lệch to lớn giữa Thánh tộc cùng Chư Thiên.

- Chỉ có điều xem ra các ngươi là không có ý định thả người.

- Đã như vậy thì vẫn cứ đánh một trận trước đi.

Chưởng Lôi Cổ Thánh này hiển nhiên cũng là một người có tính tình nóng nảy, một lời không hợpchính là không còn nói nhảm. Ngay sau đó, ức vạn tia sét chấn động, tiếng sấm rền inh tai vang lên, Chưởng Lôi Cổ Thánh giơ tay lên, trong lòng bàn tay có nâng một chiếc lư đồng.

- Ma Ha Lôi Tai.

Sau khi giọng nói hờ hững cuả Chưởng Lôi Cổ Thánh vang lên, mọi người chỉ thấy từ bên trong chiếc lư đồng kia đột nhiên có vô số tia sét sáng chói chui ra. Và mọi người cũng có thể cảm nhận được những tia sét kia là do ngàn vạn loại lôi đình ngưng tụ, ẩn chứa ý cảnh hủy diệt cực đoan kinh khủng.

Tia sét trút xuống, dường như hóa thành một dòng lũ sấm sét kéo dài vô tận, sau đó lấy một loại tư thái như muốn diệt thế cuốn tới chỗ Thương Uyên.

Đòn tấn công kia tỏa ra khí thế quá mạnh mẽ. Ở phía sau Thương Uyên, biểu cảm trên mặt của mấy người Chu Nguyên, Chuyên Chúc cũng biến thành lo lắng, bởi vì bọn họ biết nếu như đổi lại mình thì e rằng có liên thủ đều khó mà ngăn cản.

Hiển nhiên là đối mặt với vị Cổ Tôn mới tấn thăng này, Chưởng Lôi Cổ Thánh kia cũng dốc hết toàn lực, không còn bảo lưu.

Nhìn qua dòng lũ sấm sét đang ùn ùn kéo tới kia, biểu cảm trên khuôn mặt của Thương Uyên cũng có chút ngưng trọng, chợt ông quay đầu, nói với mấy người Chu Nguyên:

- Mọi người nhanh chóng thối lui, nơi đây giao cho ta tới.

Mấy người Chu Nguyên cũng minh bạch bản thân dừng lại ở chỗ này ngược lại sẽ làm cho Thương Uyên bó tay bó chân.

Thế là nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, tất cả đều gật gật đầu rồi lập tức quay người bước vào trong không gian thông đạo kia, thân hình nhanh chóng biến mất.

Chưởng Lôi Cổ Thánh cũng không ngăn cản, bởi vì hắn minh bạch ngăn cản cũng vô dụng, hắn không có khả năng vòng qua Thương Uyên ra tay với mấy người Chu Nguyên.

Chỉ có điều, chuyện này cũng không vội, tuy rằng Diễm Tu bị trấn áp, nhưng thật sự muốn giết chết cũng cần một chút thời gian. Hiện tại, chuyện trọng yếu nhất mà bản thân cần làm vẫn là thử xem thực lực của Thương Uyên này đã đạt đến tiêu chuẩn nào, chuyện này sẽ quyết định chiến lược công phạt của Thánh tộc trong tương lai.

Cho nên, ánh mắt của Chưởng Lôi Cổ Thánh chỉ là quét qua mấy người Chu Nguyên sau đó cũng nhanh chóng thu hồi, tiếp theo ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Thương Uyên, dòng lũ sấm sét giống như diệt thế kia càng thêm cuồng bạo.

Vào lúc này, biểu cảm trong ánh mắt của Thương Uyên cũng càng thêm ngưng trọng. Bởi vì ông cũng có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh ẩn chứa trong dòng lũ này mênh mông đáng sợ cỡ nào.

Ông không nói một lời, giơ bàn tay lên.

Trong lòng bàn tay có một con mắt dựng thẳng hiện ra, chợt con mắt chậm rãi mở ra.

Trong một chớp mắt kia, có ức vạn vệt sáng bắn ra, chúng làm cho không chỉ có vùng không gian này sáng lên mà ngay cả mấy không gian khác ở gần đây đều bị vệt sáng xuyên thủng, ánh sáng chói mắt hiện lên.

Khi mấy người Chu Nguyên đi ra khỏi không gian thông đạo đến bên kia thì bọn họ cũng lập tức cảm ứng được có rất nhiều luồng nguyên khí ba động cường đại khóa chặt bọn họ lại. Lúc bọn họ đưa ánh mắt nhìn qua thì thấy được từng bóng người đang đứng lơ lửng trên bầu trời bao vây không gian thông đạo ở nơi này, trong ánh mắt lộ ra sự cảnh giác, đề phòng.

Chỉ có điều sau khi Chu Nguyên, Chuyên Chúc hiện ra thân thể, những ánh mắt đề phòng kia liền nhanh chóng tán đi, tất cả những người đang đứng đều thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Chu Nguyên nhanh chóng nhận ra hai người trước đứng trước những Thánh Giả kia, chính là Vạn Tổ Đại Tôn cùng Tử Tiêu Đại Tôn. Chỉ có điều, vào lúc này, sắc mặt của hai người đều cũng không dễ nhìn.

- Chu Nguyên Thiên Chủ, tình huống bên tuyến phòng thủ của ngươi như thế nào?

Tử Tiêu Đại Tôn dẫn đầu nghênh tiếp, hỏi.

- Trước đây, kẻ tấn công tuyến phòng thủ của ta là Diễm Tu của Thánh tộc. Sau một trận chiến, ta đã giành chiến thắng, bắt giữ và trấn áp đối phương. Chỉ có điều về sau, Chưởng Lôi Cổ Thánh đột nhiên giết tới, cho nên chỉ có thể hạ lệnh rút lui.

Chu Nguyên cũng chưa từng che che lấp lấp, đơn giản sáng tỏ nói ngắn gọn chiến cuộc.

Mà nghe xong miêu tả của Chu Nguyên, thân hình của Tử Tiêu Đại Tôn cùng Vạn Tổ Đại Tôn đều khẽ run lên, hiển nhiên là bọn họ cảm thấy cực kỳ bất ngờ với chiến quả này. Ở phía sau, Lục Liễu cùng các vị Thánh Giả kia thậm chí còn trợn mắt hốc mồm nhìn qua Chu Nguyên.

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi bắt giữ cùng trấn áp Diễm Tu của Thánh tộc?

- Chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Đối với tên tuổi của Diễm Tu, những Thánh Giả ở đây cũng không quá lạ lẫm, bởi vì đối phương chính là tồn tại có thực lực cũng không kém hai vị Đại Tôn có uy tín lâu năm là Vạn Tổ, Tử Tiêu, ở trong Thánh tộc kia, địa vị cũng gần với Cổ Thánh.

Mà bây giờ, Chu Nguyên nói nhân vật bực này, lại bị hắn trấn áp?!

Nhìn qua bộ dáng của mọi người kia, Chu Nguyên cũng chỉ là cười cười, bàn tay hơi nhấc lên, Luyện Thánh Hồ Lô nhanh chóng hiện ra, ở trong đó còn không ngừng có tiếng gầm gừ của Diễm Tu đang truyền ra.

- Kỳ thật cũng chính là hắn tìm đường chết, bị chính bàn cờ Thiên La kia của hắn hại.

Chu Nguyên cười nói, cũng chưa từng khuếch đại năng lực của bản thân.

Tử Tiêu Đại Tôn bình tĩnh quan sát Chu Nguyên một chút sau đó nói:

- Mặc kệ thủ đoạn ra sao, ngươi có thể trấn áp Diễm Tu, cũng đủ để chứng minh năng lực của bản thân ngươi.

Vạn Tổ Đại Tôn cũng trầm mặc một lát, trong ánh mắt khi lần nữa nhìn về phía Chu Nguyên, hiển nhiên là đã có nhiều thêm một phần trịnh trọng.

Bình Luận (0)
Comment