Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, sắc mặt của mấy vị Thánh Giả ở đây đều trở nên nặng nề, đặc biệt là những Thánh Giả có xuất thân từ Thương Huyền Thiên như Chu Nguyên, Sở Thanh, Lý Thuần Quân. Vào lúc này, trên khuôn mặt của bọn họ giống như là mây đen dày đặc, tâm tư càng thêm trĩu nặng.
Bởi vì bọn họ đều hiểu để đại quân của Thánh tộc xâm nhập vào trong Thương Huyền Thiên, vậy sẽ là hậu quả nặng nề bực nào.
Ánh mắt của Thương Uyên cũng nhìn về phía mấy người Chu Nguyên, ông mở miệng trấn an:
- Chỉ có điều các ngươi yên tâm, Chư Thiên là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Thương Huyền Thiên, bởi vì đối với Chư Thiên, loại hậu quả kia cũng khó có thể chịu đựng.
- Tiếp xuống thừa dịp Thánh tộc tạm nghỉ, chúng ta nhất định phải chế tạo một tầng phòng tuyến cuối cùng này vững như thành đồng để Thánh tộc không thể tiến lên dù là nửa bước.
- Ngoài ra ta cũng sẽ thông báo cho Quy Khư Thần Điện, để ba vị Cổ Tôn khác phái thêm mấy vị Thánh Giả đến trợ giúp. Bất kể như thế nào, tầng phòng tuyến này cũng không thể bị phá vỡ, chúng ta chỉ có tử thủ.
Nói đến chỗ này, biểu cảm trên mặt Thương Uyên cũng trở nên nghiêm nghị, ông quay mặt về phía mọi người rồi ôm quyền, nói:
- Thương Huyền Thiên có thể giữ vững hay không, vẫn là phải xin nhờ chư vị.
Nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, các vị Thánh Giả ở đây cũng đều cung kính đáp lễ. Bây giờ, địa vị của Thương Uyên đã không còn giống như là dĩ vãng nữa, cho nên ngay cả người xưa nay không hợp mắt với ông như Vạn Tổ Đại Tôn im lặng đáp ứng dù sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Hơn nữa tình huống hiện tại cực kỳ bất lợi đối với Chư Thiên. Vào lúc này, ở trước đại cục, ân oán cá nhân lớn hơn nữa đều phải bỏ qua một bên, nếu như có người nào bốc lên nội đấu, tất nhiên là sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ.
Thương Uyên lại lần nữa bàn giao mấy chuyện không quan trọng, sau đó liền để mấy vị Thánh Giả tán đi, chỉ bảo Chu Nguyên lưu lại.
- Chu Nguyên, cái Thiên Nguyên Bút này ở trong tay của con cuối cùng là đã khôi phục vinh quang thuộc về nó, đây thật là một chuyện không dễ dàng.
Biểu cảm trên mặt của Thương Uyên hoà hoãn lại, ông vui mừng cười nói với Chu Nguyên.
Nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, Chu Nguyên cũng cười một tiếng, nói:
- So sánh với việc sư tôn đột phá đến Thánh Giả Tam Liên Cảnh, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
- Nói đến lần này còn phải cảm tạ sư tôn kịp thời đuổi tới, nếu không thì chỗ không gian phòng thủ của con chỉ sợ cũng phải rơi vào trong tay Chưởng Lôi Cổ Thánh.
Thương Uyên khoát tay áo, hắn nhìn qua vách núi bên ngoài biển mây thật dày kia, hỏi:
- Con cảm thấy bên phía Thương Huyền Thiên cuối cùng có thể thủ được sao?
Nghe thấy câu hỏi này của Thương Uyên, sắc mặt của Chu Nguyên cũng nghiêm lại. Vấn đề này quá mức nặng nề, nhưng hắn là Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, những người khác có thể rời đi, né tránh, hắn lại không có cách nào để né tránh.
- Thực lực tổng hợp của Thánh tộc mạnh hơn Chư Thiên không ít, nếu như bọn họ quyết định bắt đầu đột phá từ Thương Huyền Thiên này. Con nghĩ Thương Huyền Thiên... chỉ sợ là rất khó giữ vững.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Chu Nguyên mới mở miệng, vào lúc này giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn.
Từ phương diện cảm tính, Chu Nguyên tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nếu như dùng tuyệt đối lý trí đến phân tích thực lực của hai bên thì cũng không khó để tinh ra được kết quả này.
Kỳ thật lần này, nếu như không phải Thương Uyên đột nhiên đột phá, chỉ sợ lúc này Chưởng Lôi Cổ Thánh kia đã mang theo đại quân của Thánh tộc đánh tới.
Đối mặt với đại quân do một vị Cổ Thánh dẫn đầu, nói thật ra, Chu Nguyên cũng không cảm thấy dựa vào những người bên phía bọn họ thật sự có thể ngăn cản được.
Nhưng hiện tại ngay cả khi đã có sư tôn Thương Uyên hiệp trợ, nhưng khi Thánh tộc chuẩn bị sẵn sàng rồi tiến công thêm lần nữa thì kết quả kia vẫn như cũ không có thay đổi quá lớn.
Có lẽ, nhiều lắm thì bọn họ chỉ có thể dốc hết sức kéo dài thêm một chút thời gian thôi.
Kết quả này mặc dù bi quan, tàn khốc, nhưng mà lại là sự thật.
Thương Uyên nhìn qua Chu Nguyên, nói khẽ:
- Con có lẽ cũng hẳn là rất rõ ràng. Chúng ta dù làm gì thì cũng không thể thật sự ngăn cản được bước chân của Thánh tộc. Bất luận là ở Thương Huyền Thiên này hay là những Thiên Vực khác, việc tất cả mọi người đang làm cũng chỉ là đang trì hoãn thời gian.
- Mục đích kéo dài thời gian chính là chờ đợi... Thần Linh Đệ Tam... thức tỉnh.
Nghe Thương Uyên nhắc đến Thần Linh Đệ Tam, thân thể của Chu Nguyên cũng hơi run lên, ánh mắt thì là trở nên có chút phức tạp, bi thương. Bây giờ giữa Chư Thiên này, trừ hắn ra, chỉ sợ tất cả mọi người đều đang đợi Thần Linh Đệ Tam thức tỉnh.
Nhưng mà chỉ có hắn là đang đợi cô gái gọi là Yêu Yêu kia.
Có lẽ có một ngày, thật khi Thần Linh Đệ Tam thức tỉnh, Chư Thiên đều sẽ hoan hô cùng chúc mừng. Chỉ có chính hắn đang ngơ ngác, mờ mịt không biết làm sao khi nhìn qua cô gái đã từng khắc cốt minh tâm kia trở thành người xa lạ.
Hắn có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân phải làm thế nào để đối mặt với cảnh tượng kia.
Nhìn qua khuôn mặt tựa như là đã mất đi thần thái của Chu Nguyên, trong mắt của Thương Uyên cũng hiện lên biểu cảm đau lòng cùng tự trách. Ông đương nhiên biết được loại cục diện kia đối với Chu Nguyên là tàn khốc bực nào.
Hiện nay, ông đã cảm thấy hối hận không gì sánh được bởi vì năm đó bản thân đã giao Yêu Yêu cho thiếu niên mới xâm nhập không gian đó.
Nếu như không có một lần gặp gỡ kia thì cũng không có những thống khổ của bây giờ.
- Chu Nguyên, thực lực của Thần Linh Đệ Tam không phải là thứ ta và con có thể tưởng tượng.
Nói đến đây, trên khuôn mặt già nua của Thương Uyên lộ ra một nụ cười đắng chát:
- Con biết ta lần này đột phá là bởi vì cái gì hay không?
Nghe thấy câu nói này của Thương Uyên, Chu Nguyên cũng lộ ra biểu cảm nghi hoặc:
- Không phải sư tôn ngài tích lũy đã đủ lại tìm được thời cơ rồi đột phá hay sao?