Người dịch: Nguyễn Khiêm
Thương Uyên hít một tiếng, nói:
- Thánh Giả Tam Liên Cảnh có thể nói là tồn tại tuyệt đỉnh trên thế gian, Chư Thiên ta thông qua ngàn vạn năm tích luỹ cũng chỉ có ba vị kia mà thôi. Ở dưới ba người, người cùng tầng thứ với ta cũng không hề ít, như mấy người Vạn Tổ, Tử Tiêu kia, bàn về nội tình bọn họ chưa chắc đã yếu hơn ta, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác ta lại có thể bước ra một bước kia?
Thương Uyên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Bởi vì một chén rượu mừng kia.
Con ngươi của Chu Nguyên đột nhiên co rụt lại, trên khuôn mặt cũng lướt qua biểu cảm chấn kinh, hắn trầm giọng nói:
- Là chén rượu mừng mà Yêu Yêu kính cho ngài trong hôn lễ của chúng ta hay sao?!
Ngày đó, trong hôn lễ của Chu Nguyên cùng Yêu Yêu, Thương Uyên làm trưởng bối của Yêu Yêu, cùng Chu Kình, Tần Ngọc đều đã uống rượu mừng do Yêu Yêu tự tay dâng lên.
Nghe ý tứ trong lời nói của Thương Uyên thì chính là một chén rượu mừng kia của Yêu Yêu giúp cho ông bước ra một bước kia?!
Thương Uyên có chút buồn vô cớ:
- Cũng có thể là một chén rượu đoạn quá khứ, uống xong một chén rượu này, nàng xem như triệt để trả ơn dưỡng dục năm đó của ta.
- Chu Nguyên, điều ta muốn nói chính là khi đó Yêu Yêu hiển nhiên là đang làm một chút chuẩn bị. Có lẽ, nàng đã có dự cảm gì đó, cho nên bất luận là chén rượu kính ta kia, hay là hôn lễ với con...
Nói đến đây, Thương Uyên hơi trầm mặc lại mấy giây rồi mới gằn giọng, nói từng chữ:
- Con... phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, không nên .. ôm quá nhiều chờ mong.
Nghe đến đây, Chu Nguyên lập tức ngây ra, đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua biển mây quay cuồng không nghỉ kia. Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi ngồi xuống, đưa bàn tay lên vuốt khuôn mặt, hốc mắt đỏ bừng.
Thương Uyên nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên. Năm đó cho dù là tám mạch mãi vẫn chưa mở, thiếu niên vẫn như cũ là luôn cười xán lạn kia bây giờ lại bị cuộc đời này ép đến ngã ba đường, để hắn quyết định một lần, một lựa chọn đủ để cho người ta cảm thấy đau khổ tột cùng.
Giờ này khắc này, dù là tâm tính cứng rắn như Thương Uyên vậy đều không nhịn được mắng một tiếng, vận mệnh đáng chết này.
Tương lai này lại nên kết thúc như thế nào đây?
Bởi vì Thương Uyên nửa đường giết ra cho nên Thánh tộc không thể không làm một chút điều chỉnh đối với chiến lược tấn công Thương Huyền Thiên. Chính vì thế, đúng như những gì Thương Uyên đã dự đoán, trong vòng nửa năm sau đó, chiến trường bên phía Thương Huyền Thiên ngược lại là trở nên bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Nhưng chính là loại bình tĩnh quá khác thường này ngược lại đã làm cho Thương Uyên, Chu Nguyên cùng các vị Thánh Giả càng cảm thấy như gặp đại địch. Bởi vì điều này nói rõ Thánh tộc lần này điều động một lượng người cùng vật tư khổng lồ, cho nên lúc này mới tạo thành thời gian bình tĩnh dài đến nửa năm.
Mà một khi đợi đến Thánh tộc điều động hoàn tất, như vậy Thương Huyền Thiên tất nhiên sẽ đứng trước một trận tiến công mạnh mẽ giống như bão tố để cho người ta cảm thấy ta khó mà thở được.
Chỉ có điều cho dù biết được Thánh tộc đang điều động đại quân thì mấy người Chu Nguyên lại vẫn không làm được cái gì, bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá lớn, hơn nữa còn là địch mạnh ta yếu, bọn họ chỉ có thể ở vào trạng thái thủ thế bị động.
Hiện tại, việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là dốc hết toàn lực bố trí ra tầng tầng Nguyên văn kết giới, khiến cho một tầng phòng tuyến cuối cùng này trở thành tường đồng, vách sắt kín không kẽ hở, vững như thành đồng.
Đồng thời Thương Uyên cũng lần nữa truyền tin về Quy Khư Thần Điện để cầu viện. Mà người bên phía Quy Khư Thần Điện hẳn là cũng minh bạch tầm quan trọng của chiến trường bên phía Thương Huyền Thiên, thế là phái ra một nhóm Thánh Giả còn có thể cơ động để mà đến trợ giúp.
Mà ở trong đội quân chi viện này, Chu Nguyên còn thấy được ba người quen biết cũ.
Chính là ba người Tô Ấu Vi, Võ Dao cùng Triệu Mục Thần trước đây đã tiến vào trong Quy Khư Sơn.
Hiện tại, ba người đã thành công vượt ải trong Quy Khư Sơn, ở giữa sinh tử kia hoàn thành đột phá, đột phá Thánh Giả Cảnh.
Đối với chuyện ba người đột phá, Chu Nguyên kỳ thật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thiên phú cùng tiềm lực của bọn họ không hề thua kém Sở Thanh, Lý Thuần Quân, thậm chí nếu xét về một số góc độ thì họ còn vượt qua cả hai người kia nữa.
Dù sao nếu như hai người Sở Thanh, Lý Thuần Quân không có Chu Nguyên lấy Tạo Hóa Tháp vì bọn họ bổ khuyết được căn cơ, cho dù bây giờ có đại thế của trời đất gia trì thì muốn bước vào Thánh Giả Cảnh vẫn là sẽ khó khăn như cũ. Mà bởi vì phần lớn thời gian là tu luyện ở trong Hỗn Nguyên Thiên, đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện, ba người Tô Ấu Vi lại là không có lo lắng về tai họa ngầm kiểu này.
Mà sau khi một đội quân chi viện cuối cùng của Quy Khư Thần Điện đến thì ước chừng chừng nửa năm sau, đội ngũ trinh thám đã báo nguy, đại quân của Thánh tộc rốt cục giống như thủy triều vọt tới.
Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, chiến tranh tàn khốc lần nữa lại đột nhiên bạo phát.
Máu và lửa đồng thời bùng lên.
...
Lần này người dẫn đầu đại quân của Thánh tộc vẫn như cũ là Chưởng Lôi Cổ Thánh, nhưng thế tấn công lần này của Thánh tộc lại hung mãnh khốc liệt vượt xa lần trước.
Bộ đội tinh nhuệ của Thánh tộc giống như thủy triều liên tục không ngừng tràn vào trong tầng phòng tuyến cuối cùng bên ngoài Thương Huyền Thiên này. Mà lúc này, kết giới siêu cấp do Chu Nguyên cùng các vị Thánh Giả bố trí trong suốt thời gian hơn nửa năm này lập tức nghênh đón một lần trùng kích mạnh mẽ.
Mượn nhờ kết giới siêu cấp tạo thành địa lợi, đội ngũ thủ hộ Thương Huyền Thiên cũng dễ dàng chặn lại lần tấn công đầu tiên của đội ngũ Thánh tộc.
Chỉ có điều Thánh tộc cũng rất nhanh là đã ổn định trận cước, bắt đầu chuyển sang kế hoạch làm gì chắc đó, chậm rãi tiến lên, thế là từng tầng từng tầng kết giới siêu cấp kia đã chanh chóng chuyển thành những cối xay thịt.
Mỗi một tấc đất đều nhuộm máu tươi.