Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nghĩ đến đây, đại quân của Thánh tộc triệt để hỏng mất, sau đó điên cuồng rút lui.
Mà đội ngũ thủ hộ Thương Huyền Thiên cũng không có một mực truy sát, một là trạng thái của bản thân không cho phép, hai là bởi vì cục diện trước mắt làm cho bọn họ cũng có chút kinh hãi, nghi hoặc cùng không xác định.
Bọn họ không biết, ở bên ngoài không gian kia đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là ba vị Cổ Tôn Kim La, Đế Long, Xích Cơ đến đây chi viện hay sao? Nhưng dù cho như thế, cũng không có khả năng dễ dàng trấn sát một vị Thánh Giả Tam Liên Cảnh như vậy chứ?
Ngay khi người trong đội ngũ thủ hộ Thương Huyền Thiên đang không biết làm như thế nào cho phải thì từ bên ngoài không gian có một vệt sáng rơi xuống, hiện ra thân thể, chính là Thương Uyên.
Mà lúc này Thương Uyên cũng đang ngây ra nhìn qua ngọn núi khổng lồ giống như là lưu ly kia cùng bóng người bị trấn sát ở trong đó nữa, cuối cùng ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Chu Nguyên.
Tiếp thu được ánh mắt phức tạp kia của Thương Uyên, bàn tay của Chu Nguyên cũng không nhịn được mà khẽ run lên.
Người khác có lẽ trong lúc nhất thời vẫn không rõ chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại có thể suy đoán được. Có thể dễ dàng trấn sát một vị Thánh Giả Tam Liên Cảnh như thế, trên thế gian này chỉ có hai tồn tại có thể làm được, đó chính là Thánh Thần cùng Thần Linh Đệ Tam.
Mà hiện tại người bị trấn sát chính là Chưởng Lôi Cổ Thánh của Thánh tộc, lại thêm Thôn Thôn xuất hiện, như vậy đáp án liền rất rõ ràng.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra dùng sức lau khuôn mặt của mình. Sau đó, trong lòng có cảm giác, hắn đưa ánh mắt về phía trên đỉnh của ngọn núi khổng lồ giống như là lưu ly kia. Chẳng biết lúc nào ở nơi đó có một bóng hình xinh đẹp mặc váy trắng bồng bềnh, chân ngọc trần trụi đứng thẳng.
Bóng người xinh xắn kia vẫn như cũ là phong hoa tuyệt đại như vậy.
Quen thuộc như vậy, khắc cốt minh tâm như vậy.
Cũng...
Lạ lẫm... như vậy…
Bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ mặc váy trắng đứng ở trên đỉnh núi lưu ly, ống váy bồng bềnh, có một loại cảm giác phiêu nhiên như tiên.
Mà khi bóng hình xinh đẹp này hiện thân, vùng trời đất này nhất thời trở nên có chút nặng nề, tựa như là có một loại uy áp không có lời nào để miêu tả tràn ngập ở giữa nguyên khí trong trời đất.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người ở đây, bất luận là Thánh Giả hay là Pháp Vực Cảnh đều cảm giác được một luồng uy áp khiến cho người ta run sợ bao trùm thân thể, làm cho thần hồn đều hơi có chút run rẩy.
Rất nhiều ánh mắt kinh sợ nhìn về phía bóng người xinh đẹp kia.
- Đó là...
Mà khi mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần hơi tập trung, nhìn thấy rõ bóng hình xinh đẹp để cho người ta cảm thấy không nhịn được nội tâm sinh ra cảm xúc tôn kính, sợ hãi kia, chợt sắc mặt của tất cả đều biến đổi.
- Là Yêu Yêu sao?
Biểu cảm gương mặt thanh lệ của Tô Ấu Vi có chút ngưng trọng.
Võ Dao lại khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chỉ sợ không phải là Yêu Yêu mà chúng ta nhận biết kia.
- Thôn Thôn bây giờ đã hoàn toàn tiến hóa thành Tổ Thao...
Ánh mắt của Triệu Mục Thần nhìn chằm chằm vào con hung thú khổng lồ màu vàng tím ở nơi xa kia, biểu cảm trên mặt cũng có chút phức tạp:
- Chỉ có điều ta cảm giác so với trước kia, ngài ấy cũng trở nên xa lạ hơn rất nhiều.
Bởi vì nguyên nhân có Thao CHi Khí Vận cho nên giữa hắn cùng Thôn Thôn nguyên bản là có một loại liên hệ đặc thù, nhưng mà bây giờ gặp lại hung thú khổng lồ màu vàng tím này, tuy rằng người sau trở nên càng cường đại hơn, lại cũng xa lạ.
Tô Ấu Vi nói khẽ:
- Nghe nói Tổ Thao chính là Thánh Thú thủ hộ Thần Linh Đệ Tam, bây giờ nó triệt để thức tỉnh, như vậy nói cách khác, vị kia hoàn toàn chính xác không phải là Yêu Yêu, mà là Thần Linh Đệ Tam.
Nàng quay đầu, nhìn về phía Chu Nguyên ở nơi xa kia. Lúc này người sau trầm mặc không nói, tựa như một bức tượng đá, chuyện này thấy Tô Ấu Vi có loại cảm giác lo lắng.
Nàng đương nhiên minh bạch, bây giờ tâm tình của Chu Nguyên kém đến mức nào.
- Cũng chỉ có Thần Linh Đệ Tam đã hoàn toàn thức tỉnh mới có thể dễ dàng trấn sát một vị Thánh Giả Tam Liên Cảnh như thế.
Võ Dao cũng khẽ thở dài một tiếng, nói.
- Chỉ có điều, đối với tên kia, cảnh tượng được vô số người trong Chư Thiên mong đợi này có lẽ cũng không phải là chuyện hắn muốn thấy.
Triệu Mục Thần có chút trầm mặc, nói:
- Tình cảm cá nhân đối lập với nguyện vọng của Chư Thiên, trong chuyện này, hắn ngược lại là người đau khổ nhất.
Hàm răng của Tô Ấu Vi cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, tay ngọc nắm chặt, Võ Dao ở một bên cũng im lặng không nói.
Mà ở một hướng khác, nhìn qua cảnh tượng này, ánh mắt của mấy người Sở Thanh, Lý Thuần Quân, Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La cũng có chút phức tạp.
Bọn họ có thể tưởng tượng đến lúc này cảm xúc trong nội tâm của Chu Nguyên là dày vò bực nào.
hai người đã từng nhất yêu nhau đến khắc vào xương in vào trong tim, bây giờ lại tựa như là người lạ, đây quả thực là chuyện tàn khốc nhất trong nhân thế.
Trên không trung, ánh mắt của Thương Uyên ngừng lại ở phía trên bóng hình xinh đẹp giống như Thần Minh kia một lát. Cuối cùng, ông đạp không bay ra và ngừng lại ở cách người sau khoảng trăm trượng, chắp tay cung kính nói:
- Lúc trước đa tạ Thần Linh Đệ Tam ra tay tương trợ, trấn sát Chưởng Lôi Cổ Thánh.
Chợt ông đưa ánh mắt liếc nhìn bốn phương và trầm giọng lên tiếng:
- Chư vị, đây là Thần Linh Đệ Tam, chính là niềm hy vọng lớn nhất để Chư Thiên ta đối kháng Thánh tộc, các vị còn không bái kiến?!
Rất nhiều Thánh Giả, võ giả Pháp Vực Cảnh đối mặt, chợt trên mặt đều hiện lên biểu cảm cung kính, khom người hành lễ:
- Bái kiến Thần Linh Đệ Tam!
Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của không ít người trong đó có chút vui vẻ cùng chờ đợi. Dù sao bọn họ cũng biết, khi Thần Linh Đệ Tam xuất hiện, như vậy chiến cuộc sẽ thay đổi, thế yếu của Chư Thiên sẽ không còn nữa.
Mặc dù được vô số người bái kiến nhưng trên dung nhan tuyệt mỹ của bóng hình xinh đẹp mặc váy trắng kia lại không thấy chút ba động nào.