Người dịch: Nguyễn Khiêm
Hai con ngươi nàng như tinh không thâm thúy, hờ hững lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào ngàn vạn sinh linh.
Mà ở dưới ánh mắt kia của nàng, ngay cả Thương Uyên đều cảm thấy áp bách, xa cách.
Đó là Thần uy chân chính, ở trước cấp độ sức mạnh này, cho dù là Thánh nguyên đều bị áp chế toàn diện.
Ánh mắt đạm mạc xa cách Thần Linh Đệ Tam dừng lại ở trên người Thương Uyên, có giọng nói uy nghiêm vang lên:
- Gọi người có thể quản sự Chư Thiên này đến đi.
Giọng nói của nàng vẫn như cũ là thanh thúy êm tai như vậy, nhưng trong đó lại không có bất kỳ nổi sóng chập trùng, cho người ta cảm thấy một loại cảm giác e ngại khó tả.
Nghe thấy câu nói này của Yêu Yêu, Thương Uyên gật đầu đáp ứng. Ông hiểu được, khi Thần Linh Đệ Tam thức tỉnh, kế hoạch tiến công của Thánh tộc kia đã tuyên cáo thất bại. Hiện tại, sau khi nhận được tin tức, Thánh tộc tất nhiên sẽ lựa chọn lui binh, sau đó cố thủ bốn đại Thiên Vực của Thánh tộc, chậm rãi chờ đợi Thánh Thần thức tỉnh.
Bởi vì cũng chỉ có Thánh Thần thức tỉnh mới có thể chống lại Thần Linh Đệ Tam.
- Xin Thần Linh Đệ Tam chậm rãi đợi thêm một chút thời gian. Sau khi nhận được tin tức, ba vị Cổ Tôn sẽ nhanh chóng chạy tới.
Thương Uyên nói.
Thần Linh Đệ Tam khẽ gật đầu, tay ngọc thả lỏng phía sau, thon dài lông mi chậm rãi rủ xuống, nhắm mắt lại.
Thương Uyên lại lần nữa chắp tay cúi đầu, sau đó quay người nhìn về phía rất nhiều người bị thương kia, nói:
- Lần Thương Huyền Thiên này có thể kiên trì đến bây giờ, may mắn mà có chư vị bỏ ra công sức cùng khổ chiến, bây giờ cuộc chiến đã dừng lại, xin chư vị tranh thủ thời gian chữa trị thương thế của bản thân.
Giữa trời đất, rất nhiều người bên phía Chư Thiên cũng đáp lễ, chợt không để ý hình tượng ngồi bệt trên mặt đất. Giờ này khắc này, ngay cả các vị Thánh Giả cũng không nhịn được thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng, bọn họ chậm rãi ngồi xuống, vận chuyển công pháp, làm dịu vết thương trên thân thể cùng sự mỏi mệt trên tinh thần.
Trận đại chiến này cuối cùng là đã kết thúc.
Nếu như vị Thần Linh Đệ Tam kia xuất hiện chậm thêm một ngày, chỉ sợ bọn họ liền thật sự bị đánh lui vào trong Thương Huyền Thiên.
Đứng ở trên một đỉnh núi tàn phá, Chu Nguyên cũng không có tâm tình đi nghỉ ngơi làm dịu vết thương trên thân thể cùng sự mỏi mệt trên tinh thần, ánh mắt của hắn chỉ là dừng lại ở phía trên bóng hình xinh đẹp quen thuộc đến lạc ấn ở chỗ sâu trong thần hồn kia.
Thông qua kiểu dáng, hắn cũng đã nhận ra quần áo đang mặc trên người Yêu Yêu lúc này chính là váy cưới hôm đại hôn, chỉ có điều từ màu đỏ tiên diễm lúc trước, giờ đã biến thành thuần trắng.
Ở bên cạnh của nàng, Thôn Thôn, không, hẳn nên gọi là Tổ Thao yên lặng nằm sấp, thân thể cao lớn tản ra uy áp kinh người.
Chu Nguyên trầm mặc nhìn qua một người một thú kia, đã từng bọn họ là thân mật như vậy, cùng đi qua bao nhiêu mưa gió cùng gian nan hiểm trở, một đường từ trong Vương triều Đại Chu nho nhỏ kia, cuối cùng trở thành người nổi danh khắp mọi nơi trong Chư Thiên.
Mà bây giờ bọn họ lại... tựa như là... người lạ.
Khóe miệng của Chu Nguyên khẽ giật giật, nhưng thủy chung khó mà tạo thành một nụ cười tươi.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, dường như làm ra quyết định gì đó.
Hắn đạp lên không trung bay về hướng Thần Linh Đệ Tam cùng Tổ Thao.
Hắn chung quy là muốn tự mình xác nhận mấy chuyện.
Mà hành động này của hắn lập tức khiến cho rất nhiều người có tâm bên trong chiến trường này chú ý, bao quát cả mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Tả Khâu Thanh Ngư.
Từng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Chu Nguyên.
Trên bầu trời, Thương Uyên cũng đã nhận ra hành động của Chu Nguyên, ông muốnra tay ngăn cản, nhưng do dự một chút, chung quy lại vẫn là cười khổ, thở ra một hơi dài.
Ở trong rất nhiều ánh mắt nhìn soi mói giữa trời đất này, Chu Nguyên từng bước một đi đến gần ngọn núi lưu ly trấn sát Chưởng Lôi Cổ Thánh kia.
Cảm nhận được Chu Nguyên đang đi tới gần, hung thú khổng lồ màu vàng tím đang nằm ở bên cạnh Thần Linh Đệ Tam mở mắt ra, đôi mắt ẩn chứa hung sát chi khí kia của nó đột nhiên quăng tới, khóa chặt Chu Nguyên.
Nhìn qua nam nhân càng ngày càng tới gần kia, trong đôi mắt của Tổ Thao lướt qua biểu cảm mờ mịt. Ở trên người nam nhân kia, nó mơ hồ cảm nhận được cảm giác thân cận cùng quen thuộc.
Chính là loại cảm giác này làm cho nó trong lúc nhất thời không có đưa ra tiếng rống cảnh cáo, ngăn cản nam nhân kia đến gần.
Chu Nguyên từng bước một tiếp cận, cuối cùng bước vào trong phạm vi trăm trượng.
Mà cũng chính là ở thời khắc này, Thần Linh Đệ Tam đang thả lỏng bàn tay ngọc ở phía sau, một mực nhắm mắt kia chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi cũng vào lúc này mở ra.
Hai con ngươi lạnh nhạt đến cực điểm ngừng lại ở trên người Chu Nguyên, cũng làm cho bước chân của người sau trở nên cứng ngắc lại.
Chu Nguyên cắn răng, ánh mắt cùng ánh mắt đụng nhau. Trong một chớp mắt kia, hắn cảm giác đến một luồng ý lạnh thấu xương, ý lạnh cấp độ kia quả thực là muốn làm cho toàn bộ Thánh nguyên lưu động ở trong cơ thể của hắn đều bị đông lại.
Từ trong tầm mắt rất rõ ràng kia, Chu Nguyên không có cảm giác được dù là một tí một tẹo cảm giác quen thuộc, rõ ràng gương mặt kia là khắc vào xương in vào trong tim như vậy nhưng mà cảm giác lạ lẫm cùng xa cách nó mang lại cho Chu Nguyên cũng đậm đến như vậy.
Trong ánh mắt kia mang theo hờ hững quan sát giống như là Thần Linh đang nhìn xuống thương sinh.
Thậm chí, từ chỗ sâu ánh mắt kia, Chu Nguyên còn đã nhận ra sát cơ.
Một chốc lát kia đã làm cho hắn minh bạch thân phận của nàng.
Một câu Yêu Yêu đọng lại ở trong miệng Chu Nguyên kia chưa từng bật thốt lên, chính là bị đông cứng ở đầu lưỡi, hắn chỉ nhìn qua gương mặt xinh đẹp như ngọc đã từng quen thuộc kia, tình cảm trong nội tâm giống như là dòng lũ đánh thẳng vào trái tim, chóp mũi có cảm xúc chua xót hiện lên, hốc mắt đều trở nên hơi chát chát.
Hắn có chút thất hồn lạc phách đứng ở tại chỗ, không tiến cũng không lùi.
Ở nơi xa kia, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Khanh Thiền đều không đành lòng cúi đầu xuống.