Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bàn tay ngọc cuả Tô Ấu Vi nắm thật chặt, trên mu bàn tay trắng nõn có gân xanh nổi lên, chợt nàng quay đầu đi, mu bàn tay lau lau khóe mắt ướt át.
Bởi vì nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách kia của Chu Nguyên, nàng cũng cảm giác được trái tim của bản thân tê liệt đau nhức. Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ thấy qua Chu Nguyên lộ ra bộ dáng như vậy.
Võ Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng, trong lòng than nhẹ. Nếu lúc trước nhìn thấy hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu có bao nhiêu ngọt ngào thì hiện tại mới minh bạch cảnh tượng này đến tột cùng có bao nhiêu hung ác.
Trong chiến trường này tựa hồ có rất nhiều người đều ẩn ẩn biết được chuyện gì đó, trong lúc nhất thời cũng biến thành yên tĩnh trở lại.
Huyên náo đều yên lặng xuống.
Cuối cùng, vẫn là Thương Uyên ôm quyền với Thần Linh Đệ Tam, sau đó đi tới, kéo Chu Nguyên đang thất hồn lạc phách, từng bước một thối lui đến nơi xa.
Tổ Thao lắc lắc cái đầu to lớn của mình, nó nhìn qua nam tử bị kéo đi xa kia, không biết vì sao, trong lòng cũng sinh ra cảm xúc khổ sở, sau đó nó gầm nhẹ một tiếng, nhìn về hướng Thần Linh Đệ Tam ở bên cạnh.
Nhưng mà trên mặt của Thần Linh Đệ Tam lại không có chút ba đông biểu cảm nào, hai con ngươi tràn ngập hờ hững nhìn nó một chút, cái nhìn kia lập tức làm cho Tổ Thao rùng mình một cái, sau đó thành thành thật thật nằm sấp xuống như cũ.
Khi ba vị Cổ Tôn Kim La, Đế Long, Xích Cơ đuổi tới chỗ không gian bừa bộn này thì đã là mấy ngày sau.
- Bái kiến Thần Linh Đệ Tam!
Trên đỉnh núi lưu ly, ba vị Cổ Tôn đầu tiên là nhìn thoáng qua Chưởng Lôi Cổ Thánh bị trấn sát ngưng kết ở trong lòng núi kia, sau đó không dám thất lễ, sắc mặt trịnh trọng hành lễ với vị Thần Linh Đệ Tam mặc váy trắng ở trước mắt kia.
Bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng sự biến hóa của người trước mắt với trước đây.
Trong dĩ vãng, mặc dù tính cách của Yêu Yêu cũng có chút đạm bạc thanh lãnh, nhưng chung quy lại là vẫn có một loại cảm giác như con người, nhưng mà vị ở trước mắt này lại chỉ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, không dám đến gần.
Tồn tại như vậy giống như là mặt trời hừng hực, lại như lỗ đen không đáy chỉ có thể nhìn từ xa, nếu như dám tới gần thì bản thân sẽ lập tức bị hòa tan, thôn phệ.
Ngay cả cường giả tối đỉnh, lịch duyệt cao thâm như mấy người Kim La Cổ Tôn thì đây cũng vẫn là lần thứ nhất tiếp cận một vị Tiên Thiên Thần Linh như vậy. Mà chỉ có tiếp cận, bọn họ mới có thể cảm giác được rõ ràng loại chênh lệch như lạch trời giữa hai bên kia.
Ba người liếc nhìn nhau và đều nhìn ra biểu cảm có chút đắng chát trong mắt của nhau. Hóa ra là Tiên Thiên Thần Linh vậy mà thật sự mạnh mẽ đến loại trình độ căn bản ngay cả chạm đến đều khó mà đạt tới này hay sao?
Kim La Cổ Tôn thầm than trong lòng, chợt ánh mắt của hắn nhìn về một chỗ ở cách đó không xa, ở nơi đó là Chu Nguyên đang đứng, chỉ có điều lúc này người sau ngồi ở chỗ đó giống như là một bức tượng đá, cảm giác ảm đạm kia cho dù là cách xa xa đều có thể nhận ra được.
Đối với chuyện này, Kim La Cổ Tôn chỉ có thể thở dài một tiếng. Vốn dĩ là ông cực kỳ xem trọng Chu Nguyên, tiềm lực của người trẻ tuổi này không phải tầm thường, tương lai cũng có khả năng đạt tới cấp độ như bọn họ. Nhưng cũng không có biện pháp, Chư Thiên cần Thần Linh Đệ Tam.
Bởi vì cũng chỉ có Thần Linh Đệ Tam mới có thể cứu vớt vô số sinh linh trong Chư Thiên.
Con ngươi đạm mạc của Thần Linh Đệ Tam nhìn lướt qua ba vị Cổ Tôn ở trước mặt, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở trên người Đế Long Cổ Tôn rồi nàng chậm rãi nói:
- Là ngươi từng có suy nghĩ luyện hóa ta hay sao?
Nghe thấy câu nói này của Thần Linh Đệ Tam, sắc mặt của Đế Long Cổ Tôn lập tức biến đổi. Hắn đúng là không nghĩ tới vị Thần Linh Đệ Tam ở trước mắt này lại biết được chuyện xa xưa kia, trong lòng không khỏi run lên. Chỉ có điều đối mặt với ánh mắt hờ hững quan sát kia, hắn không dám phủ nhận, chỉ có thể cung kính nói:
- Dĩ vãng là ánh mắt của ta thiển cận. Nếu như Thần Linh Đệ Tam muốn trách cứ, ta nguyện một mình gánh chịu.Bây giờ Thần Linh Đệ Tam đã hoàn toàn thức tỉnh, nàng chính là hi vọng của Chư Thiên. Nếu như lúc này nàng muốn tính sổ những món nợ cũ này, như vậy Đế Long Cổ Tôn cũng không chuẩn bị chống lại. Dù là thật sự bị nàng đánh một chưởng diệt sát, chỉ cần có thể đổi được việc nàng đi đối phó Thánh tộc, vậy hắn cũng tính là chết có giá trị.
Trong mắt của Kim La Cổ Tôn cùng Xích Cơ Cổ Tôn biểu cảm lo lắng hiện lên, nhưng lúc này, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, miễn cho chọc giận Thần Linh Đệ Tam, cho nên chỉ có thể cúi đầu.
Ánh mắt đạm mạc của Thần Linh Đệ Tam nhìn chằm chằm Đế Long Cổ Tôn, cánh tay nhỏ như là noãn ngọc kia chậm rãi nâng lên, nhìn như không mang theo bất cứ loại khí thế nào nhưng lại trong nháy mắt làm cho ba vị Cổ Tôn ở trước mắt đều cảm tấy hãi hùng khiếp vía, lông tơ trên người dựng thẳng đứng lên.
Chỉ có điều cũng may chuyện làm cho ba vị Cổ Tôn sợ hãi nhất cũng không phát sinh, tay ngọc của Thần Linh Đệ Tam kia rơi vào trên lân giáp của Tổ Thao ở một bên, nói:
- Mệnh trước giữ đi, ta tuân theo ý niệm của Tổ Long mà sinh ra, nhưng sinh linh Tổ Long muốn thủ hộ lại không có quan hệ gì với ta.
Nghe thấy câu nói này của Thần Linh Đệ Tam, trong lòng của ba vị Cổ Tôn lập tức trầm xuống. Vị Thần Linh Đệ Tam này hẳn là không muốn vì Chư Thiên đi chiến đấu cùng Thánh Thần hay sao? Nếu giống như là vậy, Chư Thiên còn có hy vọng gì nữa đây?
- Chỉ có điều ta tự sẽ chiến đấu cùng Thánh Thần, cũng không phải bởi vì sinh linh trong Chư Thiên. Mà là sau khi Thánh Thần tỉnh dậy, vì tấn thăng Chí Cao Thần, tất nhiên sẽ đối địch với ta, giữa ta cùng Thần vốn cũng không thể cùng tồn tại.
Mà ngay khi ba vị Cổ Tôn còn đang kinh hoảng, câu nói tiếp theo của Thần Linh Đệ Tam kia ngược lại là đã làm cho bọn họ như trút được gánh nặng.