Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Ta muốn nhờ vào đó, thử một chút xem có thể chạm đến cái gọi là... Lĩnh vực của thần kia hay không?
Chu Nguyên gằng giọng nói từng chữ.
Giờ này khắc này, dù là Tô Ấu Vi đều bị chấn động đến ngây người. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bên dưới hành động nhìn như cam chịu này của Chu Nguyên lại ẩn chứa dã tâm lớn đến mức này.
Lĩnh vực của thần...
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu tuyệt thế thiên kiêu dốc hết tất cả ý đồ đi chạm đến, nhưng chưa bao giờ có người có thể thành công. Cho dù là những Cổ Tôn như Kim La, Đế Long, Xích Cơ đều dừng bước trước cảnh giới cấp độ kia suốt bao nhiêu năm mà không có hy vọng gì.
Nhưng hiện nay, Chu Nguyên lại là nói hắn muốn đi thử một lần.
Nếu như không phải là bản thân tín nhiệm Chu Nguyên đến mức mù quáng thì chỉ sợ giờ này khắc này ngay cả Tô Ấu Vi đều sẽ cho rằng Chu Nguyên đã điên mất rồi.
Rung động kéo dài hồi lâu, Tô Ấu Vi mới cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, có chút gian nan nói:
- Điện hạ... Đây là chuyện chín phần chết, một phần sống.
Hiện tại, cảnh giới của Chu Nguyên chỉ là Thánh Giả Nhất Liên Cảnh đỉnh phong mà thôi, ngay cả Thánh Giả Tam Liên Cảnh đều chưa đạt tới. Mà hắn lại nói muốn một bước lên trời, đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ không cảm thấy chuyện này sẽ có khả năng xảy ra.
- Ấu Vi, muội nói quá bảo thủ rồi. Đây không phải là chuyện chín phần chết, một phần sống. Ta cảm giác việc này chỉ sợ là... mười phần chết, không phần sống.
Chu Nguyên nở nụ cười, thẳng thắn nói.
- Vậy sao điện hạ còn lựa chọn tiếp nhận
Tô Ấu Vi có chút gấp gáp.
- Bây giờ có Thần Linh Đệ Tam thức tỉnh, nguy hiểm của Chư Thiên đã qua, ngài cần gì phải làm chuyện tìm chết như thế này?!
Chu Nguyên nhìn qua chỗ tầng bảo vệ, nơi Đại Trận Hỗn Nguyên Tru Thánh đang chậm rãi mở ra, hắn dường như mơ hồ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp mặc váy trắng dẫn đầu đại quân đang đi xa kia
Luồng thần uy nồng đậm kia làm cho toàn bộ sinh linh đều sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Ta sẽ không bỏ qua.
Hắn nhẹ nhàng nói, ở chỗ sâu trong con ngươi có ngọn lửa quyết tâm bùng cháy lên.
Nói xong, Chu Nguyên quay đầu, nhìn qua Tô Ấu Vi rồi nở nụ cười tươi:
- Ta đã đáp ứng Yêu Yêu, nếu như bản thân nàng không có cách nào để đối phó với thần tính, vậy ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp trợ giúp nàng.
- Cho nên bất luận là chín phần chết, một phần sống hay là mười phần chết, không phần sống, ta cũng sẽ không từ bỏ.
Nhìn qua nụ cười tươi trên mặt của Chu Nguyên, là người thân cận từ nhỏ với hắn, làm sao Tô Ấu Vi không nhận ra được sự kiên quyết, không thể dao động ở trong nụ cười kia. Thế là, hốc mắt của Tô Ấu Vi cũng dần dần ướt át.
Chỉ có điều cuối cùng nàng không tiếp tục nói lời khuyên can, mà là mu bàn tay lau lau bọt nước trên khóe mắt, rồi nở một nụ cười tươi thanh lệ tuyệt mỹ:
- Vậy Ấu Vi sẽ ở đây đợi điện hạ thành công trở về.
- Mặt khác, điện hạ... Bất luận ngài muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ. Cho dù người muốn đi đối đầu trực diện với Thần Linh Đệ Tam kia, ta... ta cũng sẽ đứng ở sau lưng người.
Nàng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, con ngươi tươi đẹp động lòng người, chói lóa mắt tựa như là những vì sao ở trên bầu trời đêm vậy.
Nhìn qua một đôi mắt đẹp sáng rỡ kia, Chu Nguyên trầm mặc một lát. Hắn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có thể nói ra được, chỉ là nhẹ nhàng khoát tay áo, dứt khoát quay người, bước ra một bước.
Không gian ở phía trước vặn vẹo, tạo thành vòng xoáy, chỗ sâu trong vòng xoáy tối đen như mực, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Mà Chu Nguyên thì là không chút do dự, mặc cho vòng xoáy kia dần dần nuốt hết thân hình của hắn.
Tô Ấu Vi nhìn qua thân hình đang dần dần biến mất của hắn kia, có giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Điện hạ, Ấu Vi không còn ý niệm khác, chỉ nguyện ngài thuận lợi trở về.
Chu Nguyên cất bước ở trong vòng xoáy không gian. Sau một lúc, bước chân của hắn ngừng lại, bởi vì ngay ở phía trước là màn đêm đen tối đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sâu trong bóng tối bị một ý niệm như vực sâu như ngục chiếm cứ, luồng ý niệm kia tản ra một loại uy áp khiến cho ngay cả Thánh Giả cũng vì đó mà run rẩy, đó là thần uy giống như Thần Linh Đệ Tam.
Đây chính là một tia ý niệm của Thánh Thần.
Luồng ý niệm này xâm nhiễm Thương Huyền Thiên mấy vạn năm qua, là kẻ cầm đầu khiến cho Thương Huyền Thiên xuống dốc.
Trước đó, Chu Nguyên đã từng tới chỗ này, nhưng đối mặt với ý niệm vặn vẹo kia của Thánh Thần, hắn căn bản không dám đặt chân, bởi vì hắn minh bạch, cho dù chỉ là một tia ý niệm thì cũng là của Thánh Thần, không phải là thứ mà Thánh Giả phổ thông có thể chống lại. Chỉ cần hắn dám xâm nhập vào tất nhiên sẽ bị luồng ý niệm kia ăn mòn.
Sợ rằng ngay cả bốn vị Cổ Tôn cũng chưa chắc dám xâm nhập vào trong loại địa phương này.
Chỉ có điều trước đây e ngại, không dám bước vào, đó là không có chỗ dựa, bây giờ Chu Nguyên lại không cần e ngại nữa.
- Ý niệm của Thánh Thần sao?
Chu Nguyên tự lẩm bẩm, hắn nhìn chằm chằm vào bóng tối đen như mực mà vặn vẹo kia, ở trong đó tựa hồ là có một ba động tràn đầy ác ý đang dần dần dâng lên.
Đây là tia ý niệm kia của Thánh Thần cảm thấy chiến ý cùng quyết tâm của Chu Nguyên cho nên mới hiện ra.
Trong mắt của Chu Nguyên có biểu cảm rét lạnh ngưng tụ, chợt hắn nhấc bàn tay, quả cầu ánh sáng màu đen ẩn chứa Tuyệt Thần Chú Độc xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Ở thời kỳ Viễn Cổ kia, Thánh Thần muốn diệt tuyệt tất cả sinh linh trên thế gian này, cuối cùng dẫn tới ý niệm Tổ Long lưu lại thức tỉnh, đánh hắn trọng thương tiếp theo lâm vào trong trạng thái ngủ say để chữa thương.
Ở trong mấy vạn năm tuế nguyệt kia, dù đã ngủ say nhưng Thánh Thần bị sức mạnh ẩn chứa bên trong ý niệm của Tổ Long tàn phá, tra tấn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thống khổ.