Người dịch: Nguyễn Khiêm
Cuối cùng Thánh Thần nhịn xuống được, Thần đẩy ý niệm của Tổ Long ra khỏi cơ thể của mình, lại dung hợp nó với cảm xúc vặn vẹo, thống khổ, ác niệm mà Thần phải thừa nhận trong suốt mấy vạn năm qua. Thế là... liền tạo thành Tuyệt Thần Chú Độc này.
Cho nên ở bên trong Tuyệt Thần Chú Độc này không chỉ có ẩn chứa sức mạnh tới từ ý niệm của Tổ Long, còn có ác niệm, cảm xúc mặt trái của Thánh Thần, cả hai dung hợp, có thể nói là loại độc đứng đầu trên thế gian này.
Loại độc này có thể tuyệt thần.
- Đây là thứ đồ chơi mà bản thể của ngươi sáng tạo ra. Bây giờ, luồng ý niệm của hắn nếm thử hương vị, đây đúng là gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, chợt ánh mắt trở nên kiên quyết.
Hắn cong ngón tay búng ra, quả cầu ánh sáng màu đen bay ra ngoài, nhanh chóng rơi vào phía trong bóng tối vặn vẹo kia.
Cùng lúc đó, hắn lấy sức mạnh của Thiên Chủ, phong bế nơi đây thành một cái lao tù, không thể vào không thể ra.
Khi quả cầu ánh sáng màu đen ẩn chứa Tuyệt Thần Chú Độc rơi vào trong bóng tối vặn vẹo kia, mảnh không gian này tựa như là đều đột nhiên ngưng trệ.
Mấy giây sau, Chu Nguyên cảm thấy một luồng sức mạnh ác độc, vặn vẹo không có cách nào để hình dung như núi lửa phun trào. Luồng sức mạnh kia đáng sợ đến mức, cho dù hắn chưa từng bước vào trong đó nhưng vẫn như cũ là cảm giác được thần hồn của bản thân đang rung động, đó là một loại sợ hãi đến từ bản năng, không có cách nào để ngăn chặn.
Mà bởi vì ý niệm của Thánh Thần xâm nhiễm, nơi đây vốn dĩ là lâm vào trong một loại bóng tối cực độ vặn vẹo và sau khi Tuyệt Thần Chú Độc kia bộc phát, bóng tối ở nơi này càng thêm nồng đậm, tựa như là mực tàu trong màn đêm vậy.
Tuyệt Thần Chú Độc bộc phát, đứng mũi chịu sào chính là ý niệm của Thánh Thần chiếm cứ ở đây.
Cả hai tiếp xúc, ý niệm của Thánh Thần thâm thúy như vực sâu kia lập tức bạo phát ra chấn động mạnh mẽ.
Chu Nguyên có thể cảm giác được, trong bóng tối, có một luồng ba động ẩn chứa cảm xúc nổi giận lan ra.
- Sâu kiến, ngươi dám!
Trong bóng tối, dường như có một ánh mắt cực kỳ ác liệt nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở chỗ biên giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Chỉ có điều, Chu Nguyên chưa từng bước vào trong bóng tối, ý niệm của Thánh Thần cũng nhận gông cùm xiềng xích, không có cách nào để ra tay với hắn. Đương nhiên càng quan trọng hơn là Tuyệt Thần Chú Độc vừa bộc phát ở trước mắt kia làm cho tia ý niệm này của Thánh Thần cảm nhận được nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
- Đây là vật gì? Tại sao lại có một luồng sức mạnh quen thuộc?
Trong bóng tối vô tận, có một khuôn mặt to lớn ngưng tụ, nó nhìn chằm chằm vào Tuyệt Thần Chú Độc vừa bộc phát kia, có giọng nói nhỏ kinh hãi và nghi hoặc vang lên.
Chỉ có điều tia ý niệm này của Thánh Thần trước kia là bị tách rời hoàn toàn, không còn liên hệ quá nhiều với bản thể mà Thánh Thần lâm vào ngủ say, tự nhiên không có tin tức truyền đến. Cho nên ý niệm này cũng khó có thể biết được, Tuyệt Thần Chú Độc ở trước mắt này đúng là đến từ bản thể của nó.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc tia ý niệm này của Thánh Thần cảm thấy nguy cơ trí mạng, thế là nó không dám lười biếng chút nào, gương mặt to lớn kia mở cái miệng của mình ra, ngay sau đó có vô số luồng ác niệm sền sệt giống như là dòng lũ vô tận đổ xuống, va chạm cùng Tuyệt Thần Chú Độc kia.
Xuy xuy!
Trong bóng tối, hai tồn tại đáng sợ va chạm vào nhau, cũng không có bất luận âm thanh lớn kinh thiên động địa gì, chỉ có một loại âm thanh nhỏ bé khi cả hai ăn mòn lẫn nhau ở trong bóng tối truyền ra.
Mà chính là loại ăn mòn trong im ắng này mới càng đáng sợ.
Chu Nguyên cũng có thể cảm thụ được hai luồng sức mạnh đang ăn mòn lẫn nhau ở sâu trong bóng tối, chỉ có điều hắn cũng không vội vã xông vào trong trận chiến đấu giữa hai tồn tại đáng sợ này, mà là ngồi xếp bằng xuống ở chỗ biên giới của bóng tối.
Hiện tại, hai luồng sức mạnh đều đang ở thời kỳ mạnh mẽ nhất, bắng vào chút thực lực này của hắn mà xông vào thì trong khoảnh khắc sẽ bị tan rã. Cho nên, hiện tại, việc hắn cần phải làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi hai luồng sức mạnh tiêu hao lẫn nhau tới một mức độ nhất định. Khi đó, hắn mới có thể tìm đến một chút hi vọng sống hiếm hoi.
Mà khi Chu Nguyên như thợ săn ngồi xếp bằng ở chỗ biên giới của bóng tối, kiên nhẫn chậm rãi chờ đợi thời cơ đi vào, đại quân của Chư Thiên do Thần Linh Đệ Tam dẫn đầu kia cũng đã trải qua một đoạn thời gian hành quân trong hư không, đi đến bên ngoài tầng bảo vệ bốn đại Thiên Vực của Thánh tộc.
Chỉ có điều không ngoài dự liệu của bọn họ, vào lúc này, tầng bảo vệ của bốn đại Thiên Vực đều khép lại, mơ hồ có thể thấy được bốn mặt cờ xí to lớn màu đen, cờ xí che khuất bầu trời, tựa như là bốn tấm màn đen mênh mông, bao bọc quanh tầng bảo vệ của bốn đại Thiên Vực.
Còn nếu như nhìn kỹ lại thì là có thể nhìn thấy, ở trên bốn tấm cờ xí này tựa hồ là có một bóng người có bộ dáng mơ hồ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Bóng người kia ngồi ngay ngắn trên vương tọa màu đen vàng, khuôn mặt mơ hồ, thứ có thể thấy rõ nhất chính là cặp mắt bễ nghễ hờ hững tỏa ra thần uy cuồn cuộn, khiến cho không gian tựa như là bị vặn vẹo kia.
Nhìn qua bốn mặt cờ xí màu đen kia, trong mắt của Kim La Cổ Tôn cùng rất nhiều Thánh Giả đều có biểu cảm sợ hãi hiện ra. Từ thần uy trên cờ xí kia là bọn họ đã biết được chúng có liên quan đến Thánh Thần rồi.
Hiển nhiên là mặc dù chưa từng thức tỉnh nhưng vị Thánh Thần kia cũng lưu lại một chút chuẩn bị ở sau.
Kim La Cổ Tôn tiến lên, nhìn qua bóng hình xinh đẹp thời khắc đều tản ra thần uy mênh mông ở trước mặt kia, cung kính nói:
- Thần Linh Đệ Tam đại nhân, xem ra Thánh tộc là đã sớm chuẩn bị rồi.
Con ngươi đạm mạc như tinh không của Thần Linh Đệ Tam nhìn chăm chú vào bốn mặt cờ xí cổ lão kia.