Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Bốn mặt cờ này đã nhiễm máu tươi của Thánh Thần nên mới có thần uy như vậy. Không ngờ Thánh Thần kia lại bỏ được cái giá lớn như vậy, đây là muốn dốc hết sức kéo dài một chút thời gian đi.
Nàng lắc đầu, cũng chưa từng nói thêm cái gì, chỉ là duỗi ngón tay ngọc ra, trên đầu ngón tay hình như có thần quang nở rộ, trong một cái chớp mắt tiếp theo có bốn ngọn lửa từ đầu ngón tay rơi xuống.
Bốn ngọn lửa kia lại có màu sắc khác biệt, đó là bốn màu đỏ, đen, trắng, vàng. Bốn ngọn lửa đón gió căng phồng lên rồi hóa thành bốn con rồng lửa từ trên trời đánh về phía bốn mặt cờ xí thần kỳ kia.
Đây là thần hỏa bốn màu.
Hô hô!
Bốn con Thần Hỏa Chi Long vừa hạ xuống, tất cả mọi người đã có cảm giác mọi vật trong trong trời đất đều bị đốt cháy, mà bốn mặt cờ xí thần kỳ kia cũng chấn động, chúng khẽ nhấp nhô rồi phun ra bốn làn khói màu đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, dây dưa cùng Thần Hỏa Chi Long.
Nguyên khí chấn động do hai bên va chạm trực tiếp tác động đến Chư Thiên.
Chỉ có điều mặc cho ai cũng nhìn ra được, bốn con Thần Hỏa Chi Long kia có thần lực mênh mông của Thần Linh Đệ Tam liên tục không ngừng truyền vào, mà bốn mắt cờ xí kia thì là giống như lục bình không rễ, không có nguồn lực bổ sung. Cho nên theo thời gian trôi qua, bóng người mơ hồ tản ra thần uy phía trên bốn mặt cờ xí kia cũng nhạt dần.
Hiển nhiên là kết cục bị triệt để đốt sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà khi Thần Linh Đệ Tam đang từng bước phá hư bốn mặt cờ xí kia thì ở trong Thánh Tổ Thiên kia, trên đỉnh Thánh Sơn.
Bây giờ bốn vị Cổ Thánh còn sót lại của Thánh tộc đều ở nơi đây, bọn họ ngẩng đầu nhìn hư không bên ngoài với sắc mặt ngưng trọng, bởi vì cả bốn người đều có thể nhìn thấy bốn mặt cờ xí do Thánh Thần lưu lại đang liên tục bại lui.
- Cờ Thánh Thần chỉ sợ không kiên trì được quá lâu nữa.
Giọng nói của Thiên Trảm Cổ Thánh trầm thấp, tựa như là tiếng sấm rền.
Nam Minh Cổ Thánh, Thiên Thú Cổ Thánh đưa ánh mắt nhìn về phía Thái Di Cổ Thánh đang đứng phía trước, nói:
- Thái Di, nên hạ quyết đoán.
hai mắt của Thái Di Cổ Thánh khép hờ. Sau khi trầm mặc gần một phút, hắn mới mở hai mắt ra, nói:
- Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?
Ba vị Cổ Thánh khác đều gật đầu.
Hô.
Thái Di Cổ Thánh thở một hơi thật dài, trong mắt hiện lên biểu cảm kiên quyết, giọng nói rét lạnh vang lên, mang theo mùi máu tanh nồng đậm đến gần như sền sệt.
- Vậy thì động thủ đi, hiến tế tất cả tộc nhân trong Thánh Minh Thiên, Thánh Linh Thiên, khiến cho huyết khí quy tổ, triệu hoán Thánh Thần đại nhân triệt để thức tỉnh!
- Ta tin tưởng vì tương lai của Thánh tộc ta, bọn họ tất nhiên là nguyện ý hi sinh!
Chu Nguyên xếp bằng ở chỗ biên giới giữa bóng tối và ánh sáng, biểu cảm trên mặt không buồn không vui, hắn lẳng lặng nhìn qua bóng tối thâm thúy ở phía trước, thậm chí ngay cả thời gian trôi qua đều không thể chuyển dời sự chú ý của hắn.
Bởi vì lúc này, hắn đã lặng lẽ lan tràn tất cả cảm giác tiến vào trong bóng tối, giống như là một con thú nhỏ cẩn thận từng li từng nhìn trộm hai con quái vật.
So sánh với hai con quái vật khổng lồ ở bên trong kia, Chu Nguyên đích thật là cực kỳ nhỏ bé, không có ý nghĩa.
Theo thời gian trôi qua, bóng tối ở sâu trong chỗ hạch tâm của Thương Huyền Thiên này càng ngày càng sền sệt, hai tồn tại đáng sợ kia vừa chiến đấu vừa ăn mòn, làm hao mòn lẫn nhau.
Vào lúc này, Chu Nguyên cảm giác khu vực bóng tối bị phong bế này tựa như là một cái nồi lẩu thập cẩm lớn, mà nguyên liệu chính ở trong nồi chính là một tia ý niệm của Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc.
Đây là hai loại tồn tại đáng sợ đến cực điểm trên thế gian này.
Mà nếu như người bên ngoài biết được Chu Nguyên cũng dám nhắm mục tiêu vào hai thứ này, e rằng cho dù là bốn vị Cổ Tôn đều sẽ bị kinh hãi đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Thậm chí đổi lại Chu Nguyên của trước kia thì chỉ sợ cũng không dám nghĩ, không dám làm.
Nhưng bây giờ... Chu Nguyên không sợ, bởi vì sau khi thể nghiệm loại cảm giác cùng người mình yêu thương mỗi người một ngả kia, Chu Nguyên cảm thấy cho dù là chết thì cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nếu chuyện này cũng chỉ hơi khó chịu hơn chết một chút, vậy thì hắn còn cần kiêng kỵ gì cơ chứ?
Hô.
Chu Nguyên thở ra một làn khói trắng.
Ở chỗ này ngay cả thời gian trôi qua đều biến thành việc nhỏ xíu, râu ria, nhưng hắn vẫn không có sinh ra cảm xúc vội vàng xao động.
Giờ này khắc này, Chu Nguyên đã cho thấy sự kiên nhẫn không gì sánh được.
Bởi vì thời cơ vẫn như cũ còn chưa tới, bất luận là ý niệm của Thánh Thần kia hay là Tuyệt Thần Chú Độc, trong đó đều ẩn chứa sức mạnh lớn đến mức có thể tuỳ tiện hủy diệt hắn cả ngàn vạn lần.
Hắn cần chờ đợi, thẳng đến khi Tuyệt Thần Chú Độc ăn mòn gần hết thần tính ẩn chứa trong ý niệm của Thánh Thần, cũng thẳng đến khi ác niệm vặn vẹo ẩn chứa trong Tuyệt Thần Chú Độc bị ý niệm của Thánh Thần trung hoà.
Chỉ đến khi mức độ ăn mòn của hai loại tồn tại đáng sợ kia đã đạt tới cân bằng thì trong nháy mắt đó mới là một phần cơ hội nhỏ bé còn sót lại của Chu Nguyên.
Bỏ lỡ một chớp mắt kia, tất cả kế hoạch, dự định đều sẽ bién thành hư ảo.
...
Cùng lúc này, ở bên ngoài tầng bảo vệ của bốn đại Thiên Vực của Thánh tộc.
Tiếng gầm của bốn con rồng lửa do Thần hỏa bốn màu biến thành truyền khắp Chư Thiên, mà ở dưới khí thế cùng dư âm sức mạnh của bốn con Thần Hỏa Chi Long này, toàn bộ sinh linh trong Chư Thiên đều có thể cảm giác được nhiệt độ giữa trời đất vào lúc này đã tăng cao đến một mức độ cực kỳ khó tin.
Đây cũng chuyện làm chotrong lòng cuả bốn vị Cổ Tôn cảm thấy phức tạp, đây chính là sức mạnh của Tiên Thiên Thần Linh, lại có thể khiến cho khí hậu của Chư Thiên biến hóa, đổi lại là bọn họ thì tất nhiên là không làm được.
- Bốn mặt cờ xí kia sắp bị đốt cháy sạch rồi.
Xích Cơ Cổ Tôn bỗng nhiên nói.