Người dịch: Nguyễn Khiêm
Giờ này khắc này, bọn họ thể nghiệm được cảm xúc sợ hãi của sinh linh trong Chư Thiên vào mấy năm trước kia.
Trên đỉnh Thánh Sơn, bốn vị Cổ Thánh cũng ngửa đầu nhìn qua cảnh tượng tráng quan này. Chỉ có điều bọn họ ngược lại cũng chưa cảm thấy sợ hãi, tương phản trên khuôn mặt của bọn họ đều tràn ngập biểu cảm cuồng nhiệt.
Bởi vì ngay một khắc này, bọn họ cảm thấy một luồng uy áp quen thuộc đến từ sâu trong huyết mạch cùng linh hồn dần dần xuất hiện ở giữa trời đất này.
Bọn họ quỳ lạy xuống, trong mắt tràn đầy thành kính, có giọng nói cung kính vang lên, tiếp theo truyền khắp toàn bộ Thiên Vực.
- Cung nghênh Thánh Thần đại nhân!
Ở chỗ sâu trong lỗ đen tối tăm không biết thông hướng đến chỗ nào kia có một cặp mắt tựa như vực sâu vô tận chậm rãi mở ra.
Mà cũng chính là ở trong nháy mắt đó.
Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng ở chỗ biên giới của bóng tối kia cũng đột nhiên cảm giác được, trong không gian tối đen ở trước mắt kia, trải qua ngàn tỉ lần ăn mòn và va chạm, ý niệm của Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc đã xuất hiện một loại cân bằng nào đó.
Giờ này khắc này, khóe miệng của Chu Nguyên nhếch lên tạo thành một nụ cười vui sướng.
Bởi vì cơ hội mà hắn chờ đợi rốt cuộc đã đến.
Đứng ở biên giới, Chu Nguyên nhìn qua bóng tối huyên náo kia, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được, trong bóng tối kia, trải qua vô số lần ăn mòn, tiêu trừ, ở thời khắc này, hai tồn tại đáng sợ xuất hiện một loại cảm giác cân bằng nào đó.
Cơ hội này e rằng chớp mắt là qua.
Và cũng chính là ở trong một cái chớp mắt kia, Chu Nguyên không có chút do dự nào, cho dù bóng tối ở trước mắt kia làm cho người ta cảm thấy sợ hãi không gì sánh được, nhưng hắn minh bạch, đây chính là một cơ hội cuối cùng mà hắn chờ đợi mãi mới thấy.
Cho nên, hắn trực tiếp bước ra một bước, thả người nhảy lên, dứt khoát, quyết nhiên xông vào đến trong bóng tối kia.
Mà ngay khi hắn vừa bước vào trong bóng tối thì trong nháy mắt đó, hắn lập tức cảm thấy hai luồng uy áp bao phủ xuống, hai luồng uy áp kia để Chu Nguyên thật sự cảm giác được rõ ràng cái gì gọi là nhỏ bé.
Lúc này, ý niệm của Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc tựa như là như là hai chiếc cối xay lớn mà Chu Nguyên chính là sâu kiến ở giữa hai chiếc cối xay lớn này.
Cho dù hai chiếc cối xay lớn chỉ là phát lực, va chạm với đối phương nhưng mà dư lực trút xuống kia vẫn như cũ là làm cho Chu Nguyên gặp phải công kích tựa là hủy diệt.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Thánh Long Chi Khu mà Chu Nguyên vẫn lấy làm kiêu ngạo kia đã bị áp lực nghiền nát hơn phân nửa, chỉ còn có một cái đầu cùng nửa khúc thân trên thê thảm khổ sở kiên trì.
Đặt ở ngoại giới, Thánh nguyên đủ để làm cho vô số võ giả Pháp Vực Cảnh chạy theo như vịt ở chỗ này lại giống như là cô vợ mới cưới bị khinh bỉ vậy, vừa mới xuất hiện đã bị hai luồng sức mạnh đáng sợ mạnh mẽ nghiền nát.
Giờ này khắc này, Chu Nguyên thể nghiệm được cái gì gọi là mặc người nhào nặn.
Hơn nữa, sau khi nhục thân cùng Thánh nguyên bị nghiền nát thì Chu Nguyên còn cảm nhận được ác niệm vặn vẹo ăn mòn đến từ Tuyệt Thần Chú Độc cùng ý niệm của Thánh Thần.
Thần trí của Chu Nguyên bị ô nhiễm. Vào lúc này, khuôn mặt của hắn cũng cực độ vặn vẹo, ác niệm vô biên dâng lên ở trong lòng, làm cho khóe miệng của hắn tạo thành đường cong quỷ dị mà khoa trương.
Chỉ có điều ở sâu trong nội tâm của hắn vẫn còn giữ mấy phần thanh minh. Chu Nguyên hiểu được, bản thân nhất định phải bảo vệ chặt linh đài, không thể để mình bị ác niệm triệt để cảm nhiễm, bằng không hắn liền thật lại khó có cơ hội xoay người.
Thế nhưng mà ở dưới ăn mòn của hai tồn tại đáng sợ này, muốn phòng thủ trụ vững bản tâm cùng sự thanh minh, nói nghe thì dễ nhưng thực sự thì sao?
Chu Nguyên có thể phát giác được, sự ăn mòn của hai luồng sức mạnh kinh khủng càng ngày càng nghiêm trọng, trong hai con mắt của hắn cũng dần dần có màu đỏ tươi cùng bóng tối đồng thời hiện ra tới.
- Không được, Chu Nguyên, ngươi phải kiên trì lên!
Bỗng nhiên, Chu Nguyên cắn đầu lưỡi một cái, mượn nhờ đau đớn để giúp bản thân còn giữ thanh minh, mà dựa vào tia lí trí càng ngày càng thưa thớt kia hắn nhanh chóng vận hành Tổ Long Kinh.
Nguyên khí dựa theo lộ tuyến của Tổ Long Kinh bắt đầu lao nhanh phun trào ở trong cơ thể. Trong lúc mơ hồ, tựa như là có tiếng long ngâm cổ lão loáng thoáng vang lên, mà ở dưới tác dụng của tiếng long ngâm này, ác niệm cùng cảm xúc hỗn loạn vừa xuất hiện ở trong lòng của Chu Nguyên lại hơi hòa hoãn lại.
Chỉ có điều, Chu Nguyên cũng mơ hồ cảm giác được, trạng thái hòa hoãn này lại chỉ là tạm thời. Bởi vì động tĩnh ở nơi này của hắn càng lúc càng lớn, việc này đã khiến cho ý niệm của Thánh Thần cùng Tuyệt Thần Chú Độc đang ăn mòn lẫn nhau, làm hao mòn kia cũng tản mát càng nhiều sức mạnh trút xuống. Dựa vào bản năng, hai tồn tại này vẫn cảm thấy loại tiểu côn trùng dư thừa này còn nhảy nhót sẽ làm mất tâm trạng, hẳn là nên xóa đi sớm một chút.
Nhưng đối mặt với loại thế cục gần như tuyệt cảnh này, Chu Nguyên cũng không có biện pháp tốt hơn, việc duy nhất hắn có thể làm chính là cắn chặt răng, bảo vệ chặt sự thanh minh ở trong lòng.
Chu Nguyên biết bất luận là gian nan bực nào, hắn cũng không thể tuỳ tiện từ bỏ.
Bởi vì một khi hắn từ bỏ, như vậy hắn cùng Yêu Yêu có lẽ liền thật lại không bất luận cơ hội gì.
- Yêu Yêu.
- Ta sẽ không bỏ qua! Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang nàng trở về.
Chu Nguyên đang bị bóng tối tràn đầy vặn vẹo dần dần che lấp kia phát ra tiếng thì thầm trầm thấp.
Ầm ầm!
Vào lúc này, tầng bảo vệ bên ngoài Thiên Vực của Thánh tộc bị bàn tay Thần Linh khổng lồ chậm rãi xé rách, dẫn tới vô số ánh mắt hoảng sợ.
Mà sau khi tầng bảo vệ xé rách, Thần Linh Đệ Tam lại lần nữa ra tay, chỉ thấy nàng khẽ điểm ngón tay ngọc tinh tế kia xuống, trong hư không có vô số tia thần lực thành hình, sau đó nhanh chóng biến thành thiên thạch rơi nhanh xuống.
Ầm ầm!