Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bên ngoài thiên thạch do thần lực biến thành có thần hỏa cháy bùng lê, nó xẹt qua chân trời, mang theo sức mạnh hủy diệt, giống như thiên tai giáng lâm xuống bốn Thiên Vực của Thánh tộc.
Loại sức mạnh kia quá đáng sợ, một khi rơi xuống tất nhiên sẽ tạo thành sức phá hoại khổng lồ.
Vô số sinh linh trong Thánh tộc sợ hãi, quỳ xuống cầu nguyện.
Ông! Ông!
Chỉ có điều cũng chính tại thời điểm thiên thạch do thần lực biến thành kia sắp sửa rơi xuống thì trên mặt đất Thiên Vực của Thánh tộc đột nhiên có từng đóa hoa sen màu đen to lớn chui ra.
Hoa sen nở rộ, tựa như là cột chống trời, sau đó đón nhận những thiên thạch do thần lực biến thành rơi xuống kia.
Rầm rầm rầm!
Vào lúc này, âm thanh lớn chấn động trời đất vang lên, vọng khắp mọi nơi.
Va chạm kia tạo thành gió lốc nhanh chóng quét qua toàn bộ trời đất, không biết đã dẫn phát bao nhiêu thiên tai.
Chỉ có điều trừ cái đó ra, những thiên thạch do thần lực biến thành kia cũng chưa từng thật rơi vào trên mặt đất của những Thiên Vực của Thánh tộc này.
Ngoài tầng bảo vệ, nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm trên mặt của mấy người Thương Uyên, Kim La cũng trở nên ngưng trọng. Có thể hóa giải đòn tấn công đến từ thần lực của Thần Linh Đệ Tam hiển nhiên không phải là việc mà bốn vị Cổ Thánh còn sót lại của Thánh tộc kia có thể làm được.
Cho nên, kẻ vừa ra tay tất nhiên là vị Thánh Thần kia.
Thánh Thần cũng đã... thức tỉnh!
Giờ này khắc này, trong lòng của mấy người Thương Uyên, Kim La đều dâng lên một loại cảm giác sợ hãi khó mà hóa giải, cảm giác sợ hãi ấy là bóng ma Thánh Thần lưu lại từ trong cuộc chiến diệt giới diễn ra ở thời kỳ Viễn Cổ kia.
Sự cường đại cùng đáng sợ của vị Thánh Thần kia đã khắc sâu ở trong trí nhớ của sinh linh trong Chư Thiên, vĩnh viễn không có cách nào để xóa đi.
Cho dù lúc này ở phía trước bọn họ còn có Thần Linh Đệ Tam, nhưng giờ này khắc này, tất cả Thánh Giả vẫn như cũ là cảm giác được toàn thân lạnh như băng.
Mà trong khi các vị Thánh Giả còn đang sợ hãi chưa biết làm gì thì trên đỉnh Thánh Sơn của Thánh Tổ Thiên kia đột nhiên có một bông hoa sen chín màu chui ra rồi không ngừng sinh trưởng, cuối cùng xuyên phá hư không, trực tiếp là xuất hiện ở bên ngoài tầng bảo vệ.
Ở trong ánh mắt kinh sợ của các vị Thánh Giả của Chư Thiên kia, hoa sen chín màu chầm chậm nở rộ ra.
Trong hoa sen có một bóng người ngồi xếp bằng.
Bóng người kia mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc đen rối tung bay sau lưng, thân hình cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt của hắn làm cho người ta cảm thấy mơ hồ, thô sơ giản lược nhìn lại, tựa như là lại dẫn một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Đó là bởi vì người bình thường không thể thấy rõ được hình dáng thật sự của đối phương, tất cả nhận biết của mọi người đối với Thần đều một loại tưởng tượng của bản thân.
Chỉ có điều cũng có một vài thứ không thể biến hóa, đó chính là ở chỗ mi tâm kia có một con mắt dựng thẳng đứng màu đen, trong đó tựa như là chỗ bóng tối cực hạn, cho dù là Thánh Giả nếu dừng ánh mắt ở trên đó thêm mấy giây đều sẽ cảm thấy thánh hồn tán loạn, vĩnh viễn trụy lạc trong bóng tối.
Nam tử áo đen xếp bằng ở trong hoa sen chín màu, Thần ngẩng đầu nhìn về hướng Thần Linh Đệ Tam, về phần đại quân của Chư Thiên ở hậu phương, từ từ đầu đến cuối, Thần cũng không từng nhìn qua một chút.
- Thần Linh Đệ Tam, hai người chúng ta rốt cục chân chính gặp mặt.
Thánh Thần mỉm cười nói.
Thần Linh Đệ Tam nhìn chằm chằm vào Thánh Thần với ánh mắt đạm mạc, cũng không trả lời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thánh Thần lắc đầu:
- Quá lạnh nhạt, phải biết rằng cô có thể xuất hiện, vẫn là bởi vì năm đó ta kinh động đến ý niệm do Tổ Long lưu lại.
- Chỉ có điều mặc dù cô tuân theo ý niệm của Tổ Long mà sinh, nhưng chung quy lại cô vẫn không phải là Tổ Long, cũng không có tất yếu phải ra tay thủ hộ những sinh linh như con kiến hôi này.
- Lúc trời đất sơ khai, Tổ Long thân hóa vạn vật, Thần còn muốn lấy Tiên Thiên Thần Linh làm hình mẫu, dùng vật chất Thần Linh đúc thành thần cốt cho vạn vật, nhờ đó gánh chịu thần tính. Kể từ đó, vạn vật trên thế gian này đều có tiềm lực thành thần. Nhưng mà hai người chúng ta đều được tạo ra từ trong Vật chất Thần Linh, nếu như bị đúc thành thần cốt cho vạn vật, thế gian này sẽ không còn Tiên Thiên Thần Linh như hai người chúng ta vậy.
- May mà cuối cùng ta có năng lực xu cát tị hung, kịp thời ẩn nấp vào trong Hỗn Độn, như vậy mới khiến cho Long Thần nghĩ rằng thí nghiệm đã thất bại, cũng làm cho vạn vật trong thế gian này vĩnh viễn không có tiềm lực thành thần.
- Đồng thời, cuối cùng cũng mới sẽ có ngươi và ta xuất hiện.
Giọng nói của Thánh Thần truyền ra ở giữa hư không mênh mông lại làm cho Thánh Giả của Chư Thiên ở hậu phương kia toàn thân đều run rẩy. Bởi vì ở trong lời nói của Thánh Thần, bọn họ tựa hồ là đã nhận ra một bí mật lớn bằng trời.
Đây là lý do vì sao từ xưa đến nay, bất luận là sinh linh trong Chư Thiên kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, nhưng thủy chung không có cách nào để có thể bước về phía trước một bước, đặt chân vào lĩnh vực của thần.
Hóa ra là... là bởi vì vạn vật trong trời đất này còn có một chỗ thiếu hụt.
Mà thiếu hụt kia chính là thần cốt, thứ giúp vạn vật gánh chịu thần tính.
- Cho nên, Thần Linh Đệ Tam, cô hẳn là nên cảm tạ ta.
Thánh Thần nói lên kết luận sau cùng.
Thần Linh Đệ Tam thản nhiên nói:
- Vậy ngươi muốn ta cảm tạ như thế nào?
Thánh Thần khẽ cười nói:
- Đương nhiên là liên mình cùng với ta, tiêu diệt hết toàn bộ sinh linh trên thế gian này, quy tất cả sức mạnh vào một. Đến lúc đó hai người chúng ta liền có thể vấn đỉnh cảnh giới chí cao kia.
Con ngươi hờ hững thâm thúy như tinh không của Thần Linh Đệ Tam nhìn chằm chằm vào Thánh Thần một lúc lâu rồi nàng nói:
- Không! Ngươi nói sai rồi, muốn trở thành Chí Cao Chi Thần, chỉ riêng thôn phệ những sinh linh trong Chư Thiên này cũng không đủ. Hoặc chính xác hơn là ngươi vẫn còn chưa nói hết! Không thôn phệ ta thì ngươi làm sao có thể tấn thăng được đây! Cho nên giữa hai chúng ta cũng không có khả năng cùng tồn tại.