Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1782 - Chương 1781: Điên Cuồng

Chưa xác định
Chương 1781: Điên cuồng

Lúc trước bọn họ cũng nghe thấy rõ câu cảnh báo của Chu Nguyên, mà hiển nhiên Chu Nguyên sẽ không đưa ra một câu cảnh báo vô nghĩa, hắn làm như vậy ắt là vì có nguyên nhân nào đó.

Cho nên bây giờ mọi người đều cho rằng yên tĩnh chờ xem mới là lựa chọn lý trí nhất.

Thế là đại quân Chư Thiên dừng ở nơi xa, chú ý động tĩnh bên phía Chu Nguyên.

Sự chờ đợi này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì đại quân Chư Thiên chợt phát hiện thân ảnh cúi đầu bất động kia của Chu Nguyên đột nhiên rung động.

Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía đại quân Chư Thiên.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên, tất cả cường giả Chư Thiên đều đột nhiên cảm giác lạnh cả người, toàn thân như sa vào hầm băng, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.

Bởi vì lúc này trong con mắt kia của Chu Nguyên tràn đầy hỗn loạn cùng điên cuồng, không còn vẻ tỉnh táo cùng trí tuệ như xưa nữa.

Hiển tại, Chu Nguyên tựa như một con dã thú đã không còn thần trí, làm cho người ta không rét mà run.

- Rống!

Chu Nguyên há miệng, gầm lêm một tiếng, có nước bọt chảy ra từ khóe miệng, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, hai mắt hỗn loạn mà điên cuồng.

Oanh!

Thân ảnh hắn đột nhiên bắn ra, lao thẳng về phía đại quân Chư Thiên.

Bọn người Thương Uyên, Kim La sợ hết hồn, khàn cả giọng gầm lên:

- Mau lùi lại! Mau lùi lại!

Lúc này Chu Nguyên đã mất lý trí, nếu để cho hắn lao tới đây, ắt sẽ triển khai một trận giết chóc tàn khốc.

Mấy người Thương Uyên không biết tại sao Chu Nguyên lại đột nhiên trở nên thế này, nhưng hiển nhiên đây là thủ đoạn của Thánh Thần!

Đại quân Chư Thiên điên cuồng rút lui, từng dòng lưu quang bắn ra, chạy tứ tán.

Nhưng tốc độc của Chu Nguyên quá kinh khủng, hắn chỉ bước một bước, đã vượt qua tinh hà, trực tiếp xuất hiện đằng sau đại quân Chư Thiên, sau đó vỗ ra một chưởng, thần lực cuồn cuộn quét qua, chấn vỡ cả tinh không.

Bốn vị Cổ Tôn Kim La, Thương Uyên, Đế Long, Xích Cơ lập tức bộc phát toàn lực, bốn đạo Thánh lực nghênh đón, ý đồ ngăn cản tranh thủ chút thời gian cho đại quân rút lui.

Oanh1

Chỉ va chạm trong chốc lát, bốn đạo Thánh lực mênh mông lập tức sụp đổ, mà bốn vị Cổ Tôn cũng bị đánh bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi.

Bốn người liên thủ, lại khó có thể chống lại Chu Nguyên dù chỉ một lát.

Khuôn mặt Chu Nguyên lộ vẻ dữ tợn, hai mắt đỏ đậm, trong đố tràn đầy điên cuồng cùng hỗn loạn, thần lực hóa thành bàn tay khổng lồ muốn đập về phía bốn vị Cổ Tôn.

Ầm!

Nhưng ngay tại lúc bàn tay sắp sửa đập xuống, một con tử kim cự thú đột nhiên phá vỡ hư không lao tới, hung hăng va đụng vào thân thể Chu Nguyên, làm cho hắn bị đụng bay ra hơn vạn dặm.

- Rống!

Thôn Thôn gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc với Chu Nguyên, muốn gọi thức tỉnh hắn.

Vút!

Chỉ tiếc lúc này Chu Nguyên đã hoàn toàn mất lý trí, hai mắt đỏ đậm của hắn nhìn chằm chằm vào Thôn Thôn, bước ra một bước, đã vượt qua hư không vạn dặm, lôi cuốn theo thần lực cuồn cuộn, tung ra một quyền về hướng Thôn Thôn.

Thần uy từ một quyền này khiến cho Thôn Thôn cảm thấy uy hiếp trí mạng.

Nhưng nó cũng không tránh né, mà kiên cường đứng đó, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ với Chu Nguyên.

Mà tại lúc thần quyền sắp sửa đập xuống, thân ảnh mảnh khảnh của Yêu Yêu xuất hiện trên đỉnh đầu Thôn Thôn, nàng nhìn đôi mắt tràn đầy hỗn loạn, điên cuồng kia của Chu Nguyên, đôi mắt đẹp cũng trở nên đỏ bừng, la lên:

- Chu Nguyên, chàng tỉnh lại đi!

Oanh!

Thần quyền khủng bố dừng lại tại trên đầu Thôn Thôn, chỉ cách Yêu Yêu chừng trăm trượng, quyền phong kinh khủng như cơn lốc quét sạch xung quanh, chấn động cả hư không.

Trên hư không, đôi mắt đỏ tươi của Chu Nguyên nhìn bóng người xinh xắn trên đỉnh đầu Thôn Thôn, sự điên cuồng hỗn loạn trong mắt nhất thời có chút lấp lóe giằng co.

Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu đã đỏ bừng, nàng cất tiếng nói, thanh âm mềm mại chưa từng có:

- Chu Nguyên, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cũng nhất định có cách giải quyết, xin chàng tin tưởng ta, hãy thanh tỉnh lại một chút, được không?

Sự hỗn loạn, điên cuồng trong mắt Chu Nguyên càng ngày càng kịch liệt, sát khí ngập trời bạo phát ra khắp cơ thể hắn, thần quyền lơ lửng trên hư không có dấu hiệu dao động.

Cuối cùng, Chu Nguyên bộc phát ra tiếng gầm gừ, quay đầu trốn chạy về phía hư không.

- Thôn Thôn, nhưng đuổi theo chàng ấy! – Yêu Yêu thấy thê, cắn răng, thúc giục Thôn Thôn.

Thôn Thôn gầm nhẹ đáp ứng, sau đó hóa thành quang ảnh bắn mạnh mà đi, truy đuổi về hướng Chu Nguyên.

Ở đằng xa, các cường giả Chư Thiên thấy Chu Nguyên đi xa, đều ngồi bệt xuống, miệng thở kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.

Bốn vị Cổ Tôn Kim La, Thương Uyên, Đế Long, Xích Cơ tụ lại cùng một chỗ, liếc nhìn nhau, đều lộ vẻ đắng chát. Ai mà nghĩ tới, hy vọng cuối cùng của bọn họ, Chu Nguyên, giờ đây lại trở nên thế này.

- Xem ra lần đột phá này của Chu Nguyên để lại rất nhiều di chứng, trước đó Thánh Thần động tay động chân với hắn, đã làm cho hắn lâm vào trong hỗn loạn, mất đi lý trí. – Thương Uyên cười khổ nói.

- Làm sao bây giờ? – Xích Cơ Cổ Tôn hít sâu một hơi, nói.

Trên khuôn mặt già nua của Kim La Cổ Tôn hiện rõ vẻ rã rời, biến cố liên tục xảy ra khiến cho ông có chút nản chí. Cuối cùng, ông chỉ có thể trầm thấp nói:

- Trước cứ đem đại quân Chư Thiên về đi đã, Yêu Yêu đã đuổi theo Chu Nguyên, chúng ta cũng không giúp được gì, chỉ hi vọng nàng có thể đánh thức được Chu Nguyên, bằng không…

Ông không nói tiếp, nhưng ai cũng đều hiểu, nếu như Chu Nguyên không thể thức tỉnh, vậy hi vọng cuối cùng của Chư Thiên cũng biến mất, đến lúc đó, cũng chỉ có thể chờ Thánh Thần lột xác hoàn thành, sau đó tiện tay diệt tuyệt sinh linh Chư Thiên đi.

Các cường giả Chư Thiên im lặng nhìn về phương hướng nơi Chu Nguyên biến mất, ảm đạm rút lui.

Mảnh hư không vì trải qua đại chiến mà càng thêm Hỗn Độn này lại lần nữa quay trở về yên tĩnh, chỉ có viên trứng do thần lực kết tinh mà thành kia vẫn trôi nổi, tỏa ra thần quang bàng bạc, làm cho hư không lạnh lẽo tĩnh mịch trở nên lộng lẫy sáng chói.

Tưởng như, đây là quang ảnh nở rộ cuối cùng trước khi hủy diệt…

Bình Luận (0)
Comment