Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1783 - Chương 1782: Ngăn Lại

Chưa xác định
Chương 1782: Ngăn lại

Trong hư không Hỗn Độn đầy lạnh lẽo và yên tĩnh, từng cơn phong bạo không gian tàn phá bừa bãi, cuốn sạch hết thảy vật chất.

- Aaaaa!

Mà lúc này, trong yên tĩnh tựa như hằng cổ kia đột nhiên có một tiếng gầm gừ đầy điên cuồng, đau đớn vang lên, tiếng gầm tạo thành sóng âm tàn phá bừa bãi, ngay cả phong bạo không gian kia đều bị tiếng gầm này tách ra.

Ngay sau đó, có một chùm lưu quang bắn mạnh mà tới, thần lực bàng bạc phun trào, phá hủy hết thảy đồ vật ngăn chặn tại phía trước.

Trong lưu quang đó chính là Chu Nguyên, lúc này con mắt của hắn đỏ bừng, điên cuồng, hỗn loạn, triệt để mất đi thần trí.

Vật chất Thần Linh trong cơ thể vỡ nát, trực tiếp khiến cho Thần tính tràn ra, va chạm kịch liệt với nhân tính, dẫn đến ý thức của hắn lâm vào trong hỗn loạn.

Ở đằng sau, Thôn Thôn cùng Yêu Yêu cũng đuổi theo tới đây, Yêu Yêu nhìn thân ảnh điên cuồng phá vỡ bốn phía kia của Chu Nguyên, hàm hăng cắn chặt môi đôi.

Thôn Thôn phát ra tiếng gầm lo lắng.

- Vật chịu tải Thần tính trong cơ thể Chu Nguyên đã bị phá vỡ, trước đó ta nhìn thấy Thánh Thần đưa một đạo Thần tính hùng hồn vào trong cơ thể của chàng, Thần tính qua mạnh làm cho vật chịu tải đạt tới cực hạn, vỡ ra, từ đó khiến cho chàng lâm vào điên cuồng. – Ánh mắt Yêu Yêu nhìn chăm chú vào Chu Nguyên, tuy rằng bây giờ trong cơ thể nàng đã không còn Thần tính, nhưng bản thân vẫn coi như là Thần Thể, nên cũng cảm ứng được đầu nguồn hỗn loạn của Chu Nguyên.

- Sinh linh Chư Thiên vốn thiếu thốn thần cốt, lần này Chu Nguyên có thể bước vào Thần cảnh cũng là vì hắn tìm ra cách khác, luyện hóa một phần vật chất Thần Linh mà ta từng đưa vào cơ thể chàng thành vật chịu tải, thế nhưng vật này quá ít, không thể hoàn toàn thay thế cho thần cốt, nên mới để lại thiếu hụt tai hại thế này.

- Chắc chắn Thánh Thần cũng nhìn ra vấn đề này, nên trực tiếp đưa một đạo Thần tính vào trong người chàng ấy, vật vốn là uy năng tuyệt thế này, đối với Chu Nguyên lại là kịch độc trí mạng.

Nói tới đây, Yêu Yêu cắn chặt răng, trong lòng hiện lên sát khí vô biên đối với Thánh Thần.

Thôn Thôn lại gầm nhẹ lên, hỏi thăm xem có cách nào giúp Chu Nguyên không.

Yêu Yêu trầm ngâm một lúc, nói:

- Hãy đưa ta đến bên cạnh chàng ấy.

Thôn Thôn nghe vậy, do dự một lúc, hiện tại Chu Nguyên đã mất đi lý trí, điên cuồng phá hoại khắp nơi, nếu Yêu Yêu tới gần, sợ rằng sẽ bị công kích tới.

Nhưng cuối cùng nó vẫn xông ra ngoài, bốn chân đạp trên hư không, nhảy ra tránh đi từng đạo thần quang bắn ra từ trong cơ thể Chu Nguyên.

Mà khi Thôn Thôn dần tới gần, bản năng Chu Nguyên có cảm ứng, Thiên Nguyên Bút trong tay lập tức lôi cuốn theo thần lực cường hoành, gào thét mà tới như sấm sét.

Thôn Thôn hất đầu lên, Yêu Yêu trên lưng cũng bay lên phía trước, mà bản thân nó thì gầm lên, duỗi ra cự trảo, đụng mạnh cùng với Thiên Nguyên Bút.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thôn Thôn gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn bị đánh bay ngược ra sau, trực tiếp va vào trên một viên thiên thạch khổng lồ như một tòa đại lục, làm cho cả viên thiên thạch đại lục này sụp đổ xuống.

Mà Yêu Yêu thì thừa dịp Thôn Thôn kéo dài ra thời gian, thân ảnh đã bay về phía trước mặt Chu Nguyên.

Nang nhìn đôi đồng tử đỏ đậm như núi lửa kia của Chu Nguyên, trong lòng dâng lên từng trận đau đớn.

Oanh!

Nhưng Chu Nguyên cũng cảm ứng được nàng tiếp cận, điên cuồng trong mắt không hề suy suyển, nắm đấm ẩn chứa thần lực tung ra, muốn đánh người trước mắt này tan thành mảnh vỡ.

Yêu Yêu thấy thế, thân thể mềm mại lập tức lóe lên, tránh đi thế công, bây gờ mặc dù nàng đã mất đi thần tính, nhưng mượn nhờ lực lượng của cỗ Thần Thể này, thực lực của nàng vẫn cứ vượt qua các Thánh Giả Tam Liên kia rất nhiều.

Nàng lấn người tiến lên, mang theo khí như hương thơm, trực tiếp nhào vào trong ngực Chu Nguyên, duỗi ra cánh tay ngọc tinh tế ôm lấy vòng eo hắn.

- Chu Nguyên, thiếp nói rồi, thiếp sẽ không vứt bỏ chàng! – Yêu Yêu nhẹ nhàng nói.

Chợt, không đợi Chu Nguyên giằng người ra, nàng lại ngửa đầu, bờ môi hơi lạnh buốt in dấu lên miệng Chu Nguyên.

Xúc cảm mềm mại lạnh buốt chợt truyền tới khiến cho toàn thân Chu Nguyên vốn đang ở trong trạng thái hỗn loạn điên cuồng lại đột nhiên cứng đờ, ngưng lại chốc lát.

Nhưng đây chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, bởi vì rất nhanh thần lực quanh thân Chu Nguyên lại bắt đầu ngưng tụ.

Mà Yêu Yêu thì tranh thủ thời gian, cắn vào đầu lưỡi, sau một khắc, có một đạo tinh túy thần huyết tràn ra từ vết thương của nàng, tràn vào trong miệng Chu Nguyên.

Tinh túy thần huyết vừa tiếp xúc, đã nhanh chóng dung hòa vào cơ thể Chu Nguyên, giờ khắc này, sự điên cuồng cùng hỗn loạn trong mắt hắn đã hơi giảm xuống một chút.

Đây là thần huyết của tự thân Yêu Yêu, đang giúp Chu Nguyên điều trị thần tính đang nổi loạn kia.

Nàng định dùng thần huyết làm chất môi giới, tạm thời giúp Chu Nguyên gánh chịu Thần tính trong cơ thể hắn. Nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời, không thể giải quyết triệt để vấn đề, tác dụng duy nhất là làm cho Chu Nguyên không đến mức hỗn loạn, điên cuồng như vậy.

Thân thể mất đi thần huyết, làn da vốn trắng noãn của Yêu Yêu cũng dần trở nên tái nhợt, nhưng nàng không hề để ý, vẫn đem tinh túy thần huyết của bản thân liên tục truyền vào trong cơ thể Chu Nguyên.

Mà thần lực cuồng bạo trong cơ thể Chu Nguyên cũng dần dần lắng lại.

Cuối cùng, khi môi hai người rơi ra, thân thể Chu Nguyên cũng triệt để an tĩnh lại.

Thôn Thôn vọt tới, nhìn thấy Chu Nguyên không còn điên cuồng, cũng rống lên vài tiếng vui vẻ.

Nhưng nó lại chợt phát hiện không đúng, bởi vì mặc dù Chu Nguyên không còn điên cuồng phá hư như trước, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên ở đó, ánh mắt hắn tuy không còn đỏ đậm, nhưng nay lại trở nên đờ đẫn.

Nhìn qua tựa như một bộ tượng đá.

Yêu Yêu đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, nói:

- Mặc dù ta lấy tinh huyết tạm thời gánh chịu Thần tính cho chàng ấy, nhưng đây không phải là cách trị tận gốc, nhân tính cùng Thần tính trong cơ thể chàng ấy vẫn đang không ngừng va chạm, điều này dẫn tới chàng đã mất đi ý thức chủ động, không thể khống chế bản thân.

Bình Luận (0)
Comment