Một vầng mây lướt qua bầu trời mang theo thanh âm xé gió. Trên mây, đám người Chu Nguyên ngồi xếp bằng nhìn bầu trời rộng lớn trước mắt, trong lòng tràn đầy tò mò. Từ lúc đi vào Thánh Châu đại lục đến nay, họ liền cảm nhận được nguyên khí nơi này vượt xa so với ở Thương Mang đại lục. Hơn nữa Thánh Châu đại lục bao la bọn họ cũng thấy được.
Bởi vì từ khi rời Bách Hoa thuyền, đã tám ngày trôi qua, trong tám ngày này bọn họ đi đường không ngừng, giữa đường còn xuyên qua không biết bao nhiêu thành phố, lấy tòa kết giới truyền tống làm trung chuyển, mỗi lần đã nhảy vọt không biết bao nhiêu vạn dặm. Thế mà vẫn chưa đến nơi, rộng như vậy cũng đủ làm cho đám người Chu Nguyên mở rộng tầm mắt.
Ngày mai chúng ta có thể về đến Thương Huyền tông.
Mục Vô Cực đang ngồi xếp bằng ở phía trước đột nhiên nói. Vừa nghe xong đám người Chu Nguyên trở nên mừng rỡ. Gần mười ngày đi đường mặc dù không khiến bọn họ tiêu hao nguyên khí nhưng cũng khá mệt mỏi, nhưng cũng may là sắp đến đích rồi. Cứ như vậy trong sự mong chờ của mọi người một ngày cấp tốc trôi qua.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên cao, lúc đám người Chu Nguyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên cảm giác được nguyên khí trong không gian trở nên nhiều hơn. Họ vội vàng mở mắt, sau đó nhìn thấy mây mù uốn lượn giữa dãy núi trùng điệp, từng tòa sừng sững giống như người khổng lồ. Trong những dãy núi khổng lồ, có thể mơ hồ nhìn thấy cung điện lầu các, tiên khí bồng bềnh, vô số đạo quang ảnh xuyên qua đó.
Trên không trung, có nguyên văn như ẩn như hiện, những nguyên văn này lẫn nhau kết nối, tạo thành một tòa cự đại vô cùng nguyên văn kết giới, kết giới bao phủ xuống, phảng phất là đem Thập Vạn Đại Sơn đều là bao trùm.
Trên không trung có nguyên văn như ẩn như hiện, những nguyên văn này liên kết với nhau tạo thành một kết giới vô cùng lớn bao phủ cả Thập Vạn Đại Sơn. Chu Nguyên bỗng sinh ra một tia kính ý đối với sức mạnh vô biên của kết giới. Đụn mây dưới chân Mục Vô Cực tiến lại gần kết giới, trên kết giới có ánh sáng chiếu rọi đến, giống như đang xác minh thân phận, một lúc sau kết giới tách ra. Mục Vô Cực khiển mây lướt vào. Khi tiến vào đám người Chu Nguyên lập tức cảm giác được bầu trời bỗng trở nên tươi mát trong suốt. Nguyên khí nồng đậm tràn vào thể nội, một lần nữa tẩy rửa nhục thân.
Thật là nơi động thiên phúc địa
Chu Nguyên không nhịn được tán thưởng, nơi này không nghi ngờ gì rất có ích cho việc tu luyện.
Nơi này là Thương Huyền tông ư?
Những người khac cũng hiếu kỳ nói.
Nơi này chỉ là ngoại sơn của Thương Huyền tông. Chờ các ngươi thông qua tuyển sơn đại điển mới có thể nhìn thấy diện mạo chân chính của Thương Huyền tông. Sau đây ta sẽ dẫn các ngươi về nơi của đệ tử mới.
Mục Vô Cực cười nói. Thanh âm vừa dứt, hắn điều khiển đụn may lướt qua từng tòa núi, mười mấy phút sau tốc độ dần chậm lại. trong tầm mắt đám người Chu Nguyên hiện ra một tòa cự sơn bàng bạc. Ở sườn núi có một tòa quảng trường vô cùng lớn, mà lúc này quang ảnh từ bốn phương tám hướng gào thét bay tới hạ xuống quảng trường kia, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Khi đụn mây của Mục Vô Cực đáp xuống, một tên nam tử mặc áo trang phục màu xanh của Thương Huyền tông tiếp đón, cười nói:
Mục sư thúc, ngươi xem nhóm của ngươi coi như là nhóm đệ tử mới cuối cùng.
Không có cách nào, Thương Mang đại lục quá xa.
Mục vô cực khoát tay sau đó đối với đám người sau lưng nói:
Chu Nguyên, Yêu Yêu đi theo ta, những người khác đợi ở đây.
Nói xong hắn mang theo hai người đi thẳng vào phòng sau quảng trường.
Lần này quản sự đệ tử ngoại sơn mới là ai?
Trên đường, Mục Vô Cực hỏi vị Thương Huyền tông đệ tử kia.
Là Thiên Lôi phong Trần Viên sư thúc
Tên đệ tử trả lời.
Trần Viên?
Mục Vô Cực nhíu mày một chút, nhưng cũng không nói gì thêm. Bọn hắn đi qua quảng trường, đến trước phòng kia, đẩy cửa vào.
“Ha ha, ta tưởng là ai, thì là lão Mục, hiệu suất của ngươi, thật đúng là không ra hồn, lần này thế mà lại trở về cuối cùng.
Vừa vào nhà một bóng người ngẩng đầu lên nói. Chu Nguyên nhìn quan thấy người nói chuyện là vị nam tử trung niên gầy còm, khuôn mặt tươi cười, nhưng nụ cười kia lại khiến người khác có cảm giác giống như Tiếu Diện Hổ.
Ngươi thử đi Thương Mang đại lúc một chuyến xem,
Mục Vô Cực nói.
Cái nơi thâm sơn cùng cốc kia có thể xuất ra người như thế nào, có cái gì tốt đúng không.
Nam tử tên Trần Viên ngoài người nhưng trong không cười, nói. Mục Vô Cực lười nói nhảm với hắn, chỉ vào Yêu Yêu và Chu Nguyên, nói:
Hai người này là đệ tử mới đến từ Thương Mang đại lục, cần hai cái danh ngạch nhất đẳng.
Trần Viên nhìn hai người một lúc, nhíu mày dường như có chút khó khan nói:
Lão Mục a, ngươi trở về quá muộn, lần này đệ tử mới nhập môn số lượng vô cùng, mà danh ngạch nhất đẳng đệ tử cũng không nhiều. Hay là ta cho bọn họ danh ngạch đệ nhị đẳng được không?
Trần Viên vung tay lên nói. Tẩu thuốc trong tay Mục Vô Cực đột nhiên đập mạnh xuống bàn, hừ lạnh nói:
Ít giở trò này với ta, ai không biết thủ đoạn của ngươi. Có phải ngươi lại âm thầm mang danh ngạch đi giao dịch>
Khuôn mặt gầy còm cảu Trần Viên bỗng khó coi, hắn nói:
Ngươi nói gì vậy… thế này đi, cho nữ hài này danh ngạch nhất đẳng đi vì thần hồn của nàng mạnh, hoàn toàn có tư cách. Nhưng…
Hắn liếc qua Chu Nguyên nói:
Ngươi để cho một tên tiểu tử chuẩn Thái sơ lấy danh ngạch nhất đẳng đệ tử cũng không hợp quy củ. Chuyện này náo lên ngươi cũng không hay.
Mục Vô Cực lười nhiều lời, đem lệnh bài từ trong tay áo lấy ra, ném cho Trần Viên.
Trần Viên nhận lệnh bài, liếc mắt nhìn, ánh mắt kinh nghi mà nói:
Hắn chỉ là thiếu niên đến từ Thương Mang đại lục, sao lại có vật này?
Chỉ có cùng lịch sử tồn tại với Thương Huyền tông mới có loại lệnh bài này. Ánh mắt Trần Viên lấp lóe một chút nhìn về phía Chu Nguyên, hàm ý sâu xa nói:
Tiểu tử, mặc dù ta có thể cho người một cái danh ngạch nhất đẳng đệ tử, nhưng cạnh tranh giữa đệ tử với nhau vô cùng kịch liệt. Ta thấy thực lực của ngươi mới chuẩn thái sơ dù có cầm danh ngạch này chỉ sợ không gánh nổi, ngược lại lại bị người khác để mắt tới. cho nên ta thấy ngươi trước lấy một cái danh ngạch đệ nhị là thích hợp nhất, đợi sau này thực lực của ngươi tăng lên ta cho ngươi thăng lên nhất đẳng đệ tử, như thế nào?
Hắn hiển nhiên là muốn muốn Chu nguyên chủ động từ bỏ danh ngạch nhất đẳng đệ tử này.
Hắn rõ ràng là muốn Chu Nguyên chủ động từ bỏ danh ngạch nhất đẳng đệ tử này. Chu Nguyên nghe vậy mỉm cười nói:
Đa tạ sư thúc vì ta cân nhắc… Ta không sợ phiền phức.
Trần viên giật mình một chút không nghĩ tới Chu Nguyên mới có thực lực chuẩn Thái Sơ lại dám cuồng ngạo như thế. Sắc mặt hắn có chút hậm hực, bất đắc dĩ phải lấy danh ngạch ra ghi tên Chu Nguyên và Yêu Yêu lên trên.
Được, đi thôi, đợi lúc nữa các đệ tử mới tụ tập đông đủ sẽ công bố đẳng cấp. đến lúc đó ngươi sẽ hiểu dạng này của ngươi sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái.
Trần Viên phất tay đuổi người. Mục Vô Cực với hắn tất nhiên không hợp nhau, liền đưa hai người quay người đi. Trần Viên nhìn thân ảnh rời đi của họ, bỏ danh sách ngọc lên bàn, khóe miệng nổi lên vẻ khinh thường.
“Không biết tốt xấu tiểu tử, cực kỳ nói chuyện cùng ngươi không nghe, đã như vậy, vậy ta ngược lại là muốn nhìn một cái, ngươi thân phận nhất đẳng đệ tử này, ngươi có thể bảo trụ mấy ngày…”
Tên tiểu tử không biết tốt xấu, nói ngươi không nghe, đã như vậy ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể bảo trụ thân phận nhất đẳng đệ tử mấy ngày.