Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 259: Ngừng (2)

Chưa xác định
Chương 259: Ngừng (2)

Hai người liếc nhau với ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo. sau đó đều chỉ có thể thu hồi nguyên khí phun trào quanh thân.

- Chu Nguyên, hãy cố mà trân quý những giây phút không nhiều mà ngươi còn có thể vênh vang đắc ý này đi! Bởi lẽ đợi đến khi tuyển sơn đại điển diễn ra thì ta sẽ đích thân mình đạp ngươi vào vực sâu vạn trượng. Đến lúc đó ngươi liền sẽ biết được, tại trong mắt của Lục Phong ta thì ngươi vẫn luôn chẳng là cái thá gì. –Lục Phong đứng chắp tay, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo mà nhìn về phía Chu Nguyên.

Ban đầu thì nguồn cơn mối ân oán giữa Lục Phong và Chu Nguyên là bởi vì Cố Hồng Y. Thế nhưng cho đến bây giờ, coi như không có Cố Hồng Yxen vào thì chỉ sợLục Phong hắn cũng sẽ xem Chu Nguyên như kẻ địch của mình.

Bởi vì Lục Phong đã bắt đầu cảm giác được sự uy hiếp của Chu Nguyên đối với vị trí độc tôn của mình.

Trước kia, trong mắt của Lục Phongthì Chu Nguyên vốn chỉ là một con kiến hôi mà thôi, căn bản là chẳng có thời gian mà chú ý đến. Nhưng về sau, Lục Phong lại phát hiện một điều làm cho hắn phải cảnh giác, đó là tốc độ quật khởi của Chu Nguyên quá làkinh người. Chỉ trong một thời gian ngắn mà uy thế, địa vị của Chu Nguyên đã đạt đến một độ cao không thể coi thường ở nơi ngoại sơn này.

Lục Phong bắt đầu cảm nhận được sự uy hiếp. Hắn không thể chịu đựng được, cũng không cho phép một kẻ ngoại lai đến từ đại lục khác lại có thể khiêu khích địa vị cùng uy nghiêm của mình.

Hơn nữa, việc trở thành đệ tử đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử thế hệ này của Thương Huyền Tông cũng là điều mà hắn nhất định phảỉ đạt được. Bởi vỉ điều này sẽ có ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ cũng như địa vị của hắn ở Thương Huyền Tông trong tương lai.

Thế nên, hắn nhất định phải phá huỷChu Nguyên.

Chu Nguyên có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm dâng lên trong mắt của Lục Phong, bất quá hắn cũng không quá để ý, chỉ là cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta dành nguyên câu nói của ngươi tặng lại cho ngươi. Chỉ hi vọng đến lúc diễn ra tuyển sơn đại điển thì ngươi đừng có thua quá khó coi. Bằng không thì quả thực là chẳng còn gì là thú vị nữa!

- Ngươi cũng xứng? –Trên mặt của Lục Phong cũng chẳng có biểu tình gì, nơi khoé miệng có một nụ cười khinh miệt như ẩn như hiện.

Chu Nguyên lại chẳng thèm tiếp tục để ý tới hắn, chỉ là ngẩng đầu cười cười với Cố Hồng Yvốn đang đứng cạnh Trần Viên. Hắn biết, sở dĩ Trần Viên có thể tới nơi này là do Cố Hồng Yđi mời đến. Rõ ràng rằng nàng cũng đã biết việc hôm nay Lục Phong sẽ có hành động gây bất lợi cho mình.

Về phần tên Trần Viên kia? Chu Nguyên cũng chỉ là lấy lệ mà chắp tay một cái coi như cảm tạ. Thần sắc không có chút nào biết ơn mà chỉ là đạm mạc như thường.

Đừng quên tên này vốn có nhiệm vụ quản lý việc tu hành trên Nguyên Sơn của các đệ tử ngoại sơn.Trong quá khứ thì chẳng có gì lạ, hết lần này tới lần khác vào hôm nay Trần Viênhắn lại lấy cớ không đến. Rõ ràng đây chính là hành động cố ý. Nói không chừng tên này còn đã sớm biết cả việc đám người Tần Trấn sẽ gây khó dễ với mình vào ngaỳ hôm nay.

Thế nên, dựa theo Chu Nguyên đoán chừng thì chắc hẳn là tên Trần Viênnày đang cốtình làm như vậy, mục đích là để sáng tạo cơ hội hành động cho đám người Tần Trấn.

Chính vì nguyên nhân này màChu Nguyên chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì đối với Trần Viên.

Mà đồng dạng,Trần Viêncũng đã nhìn ra Chu Nguyên chỉ là qua loa lấy lệ với hắn, hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng cuối cùng cũng nhịn mà không nổi giận. Rõ ràng sự việc trưởng lão Tông Minh đích thân ra mắt giúp đỡChu Nguyên vào lần trước đã để cho nội tâm của Trần Viênsinh ra sự kiêng dè. Thế nên bây giờTrần Viêncũng không còn dám gây phiền phức cho Chu Nguyên một cách tuỳ tiện như lúc trước nữa.

- Đi thôi!

Chu Nguyên nói một tiếng tạm biệt cùng với đám người Tống Uyển Khê, Triệu Côn cùng Kiều Tu, liền một mình quay người đi về phía chân núi.

Một đám đệ tử, trong đó bao gồm cảmấy người Tống Uyển Khê, Triệu Côn đều đứng yên tại chỗ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Chu Nguyên dần dần đi xa. Trong mắt ai nấy đều không nhịn được mà dâng lên một tia kính sợ. Rõ ràng sau sự việc ngày hôm nay, việc Chu Nguyên có thể lật tay liền trấn áp được một kẻ vốn luôn ngang ngược như Tần Trấn, lại còn có thểđối kháng trực diện cùng với Lục Phong, đã khiến cho những đệ tửvốn luôn luôn kiêu ngạo như bọn họ phải triệt đểchịu phục.

Sở dĩ trước đó mấy người bọn họ không dám chống lại những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đaị lục này, đơn giản cũng là bởi vì ở phía trên đang có một tên Lục Phong với thực lực mạnh mẽáp chế.Nhưng bây giờ thì tình hình đã khác,đứng ở trận tuyến bên này của đệ tử đến từ đại lục bên ngoài đã xuất hiện một người với thực lực ngang ngửa với Lục Phong, chính là Chu Nguyên.

Kể từ đó bọn họ đã thiếu đi một chút sợ hãi khi phải đối mặt với Lục Phong.

Nghĩ tới đây thì đám người Tống Uyển Khê, Triệu Côn đều liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhau đi theo sau lưng Chu Nguyên.

Mà có đám người bọn họ làm ra hành động dẫn đầu, thế là theo sau lại có rất nhiều đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài khác chen nhau vọt tới như nước thủy triều. Tại lúc nhất thời lại hình thành nên một biển người đông nghìn nghịt cùng nhau xuống núi.

Loại uy thế khi mà những đệ tử này tụ tập với nhau mang lại khiến cho các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đaị lục kia đều sản sinh ra chút cảm giác không được tự nhiên.Lần đầu tiên, bọn hắn phát hiện ra một điều, thì ra đámnhà quê đến từ những đại lục bên ngoài này cũng không phỉa là một đám người dễchọc.

Lục Phong đưa mắt nhìn theo đoàn người đang cùng nhau xuống núi kia với ánh mắt vô cùng tức giận. Hắn không nhịn được mà nghiến chặt lấy hàm răng.Bởi lẽ từ một khía cạnh nào đó mà nói,loại uy vọng mà Chu Nguyên đang dần xây dựng lên trong lòng các đệ tử này, chính là dựa vào việc dẫm lên trên mặt của các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đaị lục bọn hắn mà lên.

Hắn không thể nào nghĩ tới,rằng hành động ngày hôm nay không những không thể phá tan Chu Nguyên,mà ngược lại còn trợ giúp cho hắn xây dựng nên uy thếở trong lòng những đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài,khiến cho những đệ tử vốn luôn tồn tại một cách tản mạn và rời rạc này thì nay đã tìm được người lãnh đạo của mình.

Lục Phong hít sâu một hơi,cố gắng bình phục lại tâm tình.Năm ngón tay của hắn chậm rãi nắm chặt lại. Dùng ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo mà nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của Chu Nguyên.

- Ngươi cứ việc đắc ý đi. Chờ đến khi tuyển sơn đại điển diễn ra thì đích thân Lục Phong ta sẽ xuất thủ,tự mình đạp ngươi từ nơi đỉnh cao rơi xuống đáy vực sâu.

- Ta muốn để cho ngươi biết cái gì gọi là trèo càng cao thì té ngã lại càng đau!

Bình Luận (0)
Comment