Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, chẳng biết lúc nào mà thời hạn một tháng cho tới khi tuyển sơn đại điển diễn ra đã gần rất gần.
Bây giờ, khoảng cách tuyển sơn đại điển chỉ có một ngày.
Bầu không khí nơi ngoại sơn cũng trở nên căng thẳng đến cực hạn. Thần sắc của rất nhiều đệ tử đều trở nên nghiêm nghị, nơi sâu trong ánh mắt còn ẩn giấu đi vẻ khẩn trương. Bởi vì ai nấy cũng đều hiểu được tuyển sơn đại điển sẽ diễn ra vào ngày mai quan trọng đối với mình đến nhường nào.
Có thể không ngoa mà nói rằng sau ngày mai, vận mệnh của mỗi người sẽ khác biệt một trời một vực. Chiến thắng thì một bước lên mây, thất bại là một bước té ngã.
Trong thời gian ba tháng ngắn ngủi được sinh hoạt ở ngoại sơn của Thương Huyền tông, các đệ tử đã có thể cảm nhận được một cách sâu sắc về mức độ khổng lồ của Thương Huyền tông. Số lượng tài nguyên tu luyện ở nơi đây nhiều tới mức mà gia tộc hay vương triều của bọn họ không thể so sánh được.
Chỉ là ngoại sơn đã như vậy. Vậy nếu như có cơ hội trở thành đệ tử nội sơn thì lại được hưởng quyền lợi tốt đẹp tới mức nào?
Thế nên tất cả mọi người đều rõ ràng một điều, rằng chỉ có thể tiếp tục lưu lại tại nơi đây thì bọn hắn mới có cơ hội chân chính đạp chân vào con đường tu luyện.
Mà tuyển sơn đại điển đang gần kề ngay trước mắt chính là chướng ngại vật thứ nhất ngăn cản bọn hắn tiến vào Thương Huyền tông. Chỉ có chỉ khi vượt qua được cửa ải này thì mới có thể xem như cá vượt Long Môn, một bước thành rồng.
...
Trong khe núi.
Một ngày tu hành đã kết thúc, ánh mắt của Chu Nguyên liếc nhìn đám người xung quanh, nói:
-Mọi người, ngày mai đã là tuyển sơn đại điển rồi. Tương lai của chúng ta sẽ như thế nào thì phải trông chờ vào cơ hội lần này.
Nghe được lời nhắc nhở của Chu Nguyên, ánh mắt của Triệu Côn, Tống Uyển Khê, Kiều Tu cùng rất nhiều đệ tử khác đang ngồi bên dưới đều trở nên nghiêm nghị. Có thể phát hiện, khi nhìn về phía Chu Nguyên thì ánh mắt của đám người còn chứa đựng một phần kính trọng.
Trong suốt một tháng vừa qua, đích thật là Chu Nguyên đã thực hiện lời hứa ban đầu của hắn, tận tâm chỉ dạy việc tu luyện nguyên thuật cho tất cả mọi người. Nhờ đó mà thực lực của mọi người đã có sự tiến bộ đáng kể.
-Chu Nguyên sư đệ, chúng ta sẽ không quên ân tình chỉ điểm suốt một tháng qua này của đệ. Về sau nếu như có điều gì cần nhờ vả, vậy chỉ cần sư đệ nói một lời, chúng ta nhất định giúp đỡ hết mình. -Tống Uyển Khê nhìn về phía Chu Nguyên, trong giọng nói tràn đầy vẻ thành khẩn.
Tính tình ương ngạnh như Triệu Côn cũng nghiêm túc gật đầu, nói:
-Triệu Côn ta rất ít khi khâm phục người nào, có thể coi Tiểu Nguyên ca là người thứ nhất. Nếu như qua ngày mai, chúng ta còn có cơ hội được gặp nhau ở nội sơn, vậy khi cần việc gì thì Triệu Côn ta sẽ không có nửa câu từ chối.
Những đệ tử khác cũng nhao nhao lên tiếng. Có thể nhìn ra được, lòng cảm kích đối với Chu Nguyên của mỗi người đều là thực tâm thực lòng. Dù sao, nếu như không phải là Chu Nguyên đứng ra thì chỉ sợ là bọn hắn cũng không có lá gan dám đi khiêu khích những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục dưới sự lãnh đạo của Lục Phong kia.
Mà bây giờ, Chu Nguyên còn lãng phí rất nhiều thời gian để chỉ điểm tu luyện cho bọn hắn. Quả thực là đối xử với mọi người hết sức chân thành.
Kiều Tu cũng tiếp lời, cười nói:
-Ngay sau khi Tiểu Nguyên ca tiến vào nội sơn thì tất nhiên là sẽ có tiền đồ vô hạn. Ta dám chắc, không cần bao lâu thì ca sẽ trở thành trụ cột của tông môn. Đến lúc đó nói không chừng còn được xếp vào trong "Thánh Tử bảng". Nếu vậy thì dù chúng ta có muốn giúp cũng chưa chắc giúp được cái gì đâu.
Kiều Tu vừa nói ra câu nói này thì mọi người xung quanh lập tức cười to đồng ý. Bầu không khí vốn khẩn trương cũng trở nên sống động nhẹ nhõm rất nhiều.
Chu Nguyên Cũng là cười xua xua tay, nói:
-Mục đích quan trọng nhất mà lần này ta giúp đỡ mọi người cũng là bởi vì mỗi người có thể thêm phần sức lực, chung tay chống lại đám người Lục Phong khi tuyển sơn đại điển diễn ra. Bởi vậy cũng xem như là có qua có lại, không tính là ân tình gì.
Mặc dù bản thân Chu Nguyên cũng không sợ Lục Phong. Thế nhưng dù sao đối phương cũng chiếm giữ ưu thế về mặt nhân số. Lỡ như hắn muốn lợi dụng ưu thế về số lượng này để thực hiện âm mưu thủ đoạn gì thì điều này sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho Chu Nguyên. Bởi vậy Chu Nguyên mới có ý tưởng tiếp nhận đám người Triệu Côn cùng Tống Uyển Khê. Nói cho cùng thì hành động này cũng là có mang mục đích cá nhân.
Bất quá nghe được lời này của Chu Nguyên thì đám người Tống Uyển Khê chỉ là cười một tiếng. Mặc kệ mục đích ban đầu của Chu Nguyên là như thế nào, thế nhưng tối thiểu nhất, hiện tại mỗi người bọn họ đều nhận được sự giúp đỡ thực chất từ phía Chu Nguyên, chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.
-Ngày mai chính là tuyển sơn đại điển. Chúng ta tu hành kham khổ lâu như vậy rồi, cũng nên thư giãn một lát. Đi thôi, hôm nay ta mời khách, khao mọi người ở Bách Hương lâu. -Chu Nguyên đứng dậy, cười nói.
Câu này vừa được nói ra thì lập tức dẫn tới tiếng hoan hô đầy trời. Trên khuôn mặt của đông đảo đệ tử đều hiện lên sự hứng khởi. Dù sao, giá cả tiêu phí ở Bách Hương lâu cũng không hề thấp. Mà những đệ tử ngoại sơn như bọn họ lại không có gia sản phong phú như những đệ tử nội sơn hay những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia. Thế nên đại đa số các đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài Bách Hương lâu mà nuốt nước bọt. Trong túi quần trống trơn cũng không dám tiến vào. Không nghĩ tới ngày hôm nay Chu Nguyên lại giúp cho bọn hắn được tròn giấc mộng.
Thế là một đám người lục tục ra khỏi khe núi với thanh thế thật lớn , mục tiêu thẳng tiến Bách Hương lâu mà đi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Bất quá, đợi đến khi bọn họ vừa mới đến cổng Bách Hương lâu thì vẻ vui mừng trên mặt đã trì trệ lại. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, tại trong Bách Hương lâu kia đã có rất nhiều người chen chúc. Nhìn kỹ lại, thì ra đám người này chính là Lục Phong cùng đông đảo các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục.
Cũng cùng lúc này, đám người Lục Phong, Dương Tu, Tần Trấn đã nhìn thấy mấy người Chu Nguyên. Tên Tần Trấn kia càng là đứng ra mỉa mai mấy tiếng:
-Ha, chỉ là đám nhà quê mà cũng dám có tự tin mà đi tới Bách Hương lâu?
Mấy người Triệu Côn nghe được câu nói mỉa mai này thì lập tức nổi giận đùng đùng.
-Các ngươi có thể tới, vậy vì sao chúng ta lại không thể được? -Chu Nguyên đi lên phía trước, thần sắc lạnh nhạt mà nhìn tên Tần Trấn kia một chút.
Mà cái nhìn này của Chu Nguyên khiến cho khí thế của tên Tần Trấn kia trở nên yếu một chút. Nhớ tới cảnh tượng mình bị Chu Nguyên trấn áp ngày trước, sắc mặt của Tần Trấn lập tức trở nên âm trầm khó coi. Thế nhưng lại không dám nói tiếp cái gì.
Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới tên này, chỉ là nhìn về phía đám người Tống Uyển Khê, nói:
-Đi vào đi thôi!
Mặc dù có sự tồn tại của đám người đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này ở bên trong thì sẽ khiến cho nhóm người mình khó chịu. Thế nhưng nếu như bây giờ rút lui thì sẽ chỉ càng khiến cho đối phương trở nên kiêu ngạo và ương ngạnh hơn thôi.