Thế là tại dưới sự dẫn đầu của Chu Nguyên, đám người cũng tràn vào bên trong Bách Hương lâu. Sau đó đám người tìm được vị trí của mình, ngồi vào vị trí đối diện với mấy người Lục Phong.
Hai nhóm người ngồi đối diện nhau giằng co lấy khiến cho bầu không khí ở trong Bách Hương lâu trở nên khẩn trương.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Phong cũng va chạm với ánh mắt của Chu Nguyên, khi hai ánh mắt của bọn họ va chạm với nhau thì tưởng như còn có đốm lửa bắn tung tóe.
Đùng!
Bất quá ngay tại lúc mà không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng thì bất chợt, có một tiếng vang do chén rượu đập mạnh vào mặt bàn phát ra. Ánh mắt của đám người Triệu Côn lần theo tiếng vang mà nhìn lại thì lập tức hơi đổi.
Bởi vì lúc này bọn hắn đã nhìn thấy, ở bên cạnh Lục Phong, có một cô gái xinh đẹp mặc váy đen đang ngồi. Trong đôi mắt của cô ta tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo.
Đặc biệt bắt mắt là ở bên hông của cô ta còn được quấn quanh bởi một vòng đai vàng đẹp đẽ.
Lục Huyền Âm ,đệ tử đai vàng của nội sơn.
-Từ lúc nào mà mấy thứ người hạ cấp cũng có thể đi vào chỗ Bách Hương lâu này. Quả thật là quá ảnh hưởng đến khẩu vị. -Gương mặt xinh đẹp của Lục Huyền Âm không biểu lộ ra chút gì, con ngươi nhìn chằm chằm vào chén rượu, âm thanh lạnh lùng lại vang lên, quanh quẩn tại trong Bách Hương lâu.
Đám người Triệu Côn, Kiều Tu nghe được câu nói miệt thị này thì sắc mặt đều đỏ bừng, trong ánh mắt ai nấy tràn đầy vẻ tức giận. Bất quá bởi vì kiêng dè thân phận đệ tử đai vàng nội sơn của Lục Huyền Âm nên tạm thời lại không có ai dám đi ra phản bác.
-Vậy từ lúc nào mà chỉ là một tên đệ tử đai vàng cũng có thể quản được quy củ của Bách Hương lâu rồi? -Ánh mắt của Chu Nguyên bình tĩnh, chỉ là nhàn nhạt mở miệng.
Nghe thấy Chu Nguyên lại còn dám mở miệng chống đối, đôi mắt của Lục Huyền Âm lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta nói ra với giọng nói âm trầm:
-Quả nhiên là mấy đứa đệ tử ngoại sơn, chẳng có chút quy củ nào cả.
Nói đoạn, cô ta đưa mắt nhìn về phía người quản sự của Bách Hương lâu, nói:
-Liễu quản sự, hôm nay ta muốn bao trọn chỗ Bách Hương lâu này. Hãy mời những kẻ trước mắt này đi ra ngoài đi, chớ có gây phiền nhiễu tới tâm tình đang tốt đẹp của ta.
Người đàn ông trung niên được gọi là Liễu quản sự kia nghe được Lục Huyền Âm nói như vậy thì lại âm thầm kêu khổ trong lòng. Hắn cũng biết được thân phận của Lục Huyền Âm, cô gái này cũng có phần được ưu ái ở trong Kiếm Lai Phong. Đây không phải là người mà một kẻ quản sự của Bách Hương lâu như hắn có thể đắc tội được.
Thế là hắn chỉ có thể đưu ánh mắt nhìn về đám người Chu Nguyên.
Chu Nguyên cau mày, nhìn chằm chằm người đàn ông Liễu quản sự kia, nói:
-Ta cũng không từng nghe nói, rằng Bách Hương lâu lại có thể đuổi đi những đệ tử tới đây ăn cơm.
Liễu quản sự chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Bất chợt, Lục Huyền Âm đứng dậy, hai tay ôm ngực, ánh mắt tràn đầy vẻ mỉa mai mà nhìn về phía đám người Chu Nguyên, cười đểu mà nói:
-Cũng đừng chê trách sư tỷ ta quá đáng. Nếu hôm nay các ngươi vẫn muốn ở lại, cũng được thôi, chỉ cần trong đám người các ngươi, có người có thể tiếp được của một kiếm của ta, vậy Lục Huyền Âm ta sẽ bao hết tất cả chi tiêu của đám người các ngươi tại Bách Hương lâu ngày hôm nay.
-Còn nếu là không có lá gan này, vậy thì mau mau đi ra ngoài ,đừng có ảnh hưởng tới khẩu vị của ta. -Nói tới chỗ này thì ngữ khí của Lục Huyền Âm đã nghiêm khắc rất nhiều.
Sắc mặt của đám người Chu Nguyên lập tức trở nên khó coi. Thân phận của Lục Huyền Âm vốn là đệ tử đai vàng của nội sơn, vì vậy thực lực của cô ta hiển nhiên đã cao xa hơn rất nhiều so với những đệ tử ngoại sơn bọn hắn. Đối với một kiếm kia của cô ta thì chỉ e ngay cả cao thủ Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên cũng khó mà đón lấy.
Trên khuôn mặt của Lục Phong hiện lên vẻ mỉm cười, bàng quan nhìn hết thảy. Trong lòng lại vỗ tay khen hay cho chiêu này của Lục Huyền Âm. Phương thức này của Lục Huyền Âm quả thực là đôi bên vẹn toàn. Nếu trong đám người Chu Nguyên, có người dám đón đỡ một kiếm này của nàng thì đơn giản, cứ trực tiếp phế đi kẻ đó. Còn nếu như không ai dám đón đỡ, vậy thì điều này sẽ tạo nên ảnh hưởng thật lớn đối với sĩ khí của đám đệ tử nhà quê này. Kể từ đó, khi tuyển sơn đại điển diễn ra vào ngày mai thì bọn chúng sẽ không thể phát huy được toàn lực.
Ánh mắt của Chu Nguyên có chút âm trầm. Tâm tư của ả Lục Huyền Âm này quả là âm độc. Mắt thấy ngày mai đã là tuyển sơn đại điển rồi, cô ta lại còn phí hết tâm tư muốn đả kích đám người mình một phen.
Đối với một kiếm này của Lục Huyền Âm, Chu Nguyên tự nhận là mình có thể đón đỡ. Thế nhưng hắn cũng không có ý định mạo hiểm làm gì. Bởi vì hắn biết, chỉ sợ là đối phương đang cố ý chờ lấy mình đứng ra.
Bất quá thần sắc của Chu Nguyên vẫn bình tĩnh như thường.
-Tiểu Nguyên ca, làm sao bây giờ? -Kiều Tu vụng trộm hỏi.
Trên khuôn mặt của Chu Nguyên không có chút gợn sóng, chỉ nói:
-Chờ!
-Chờ? -Nghe được đáp án này, Kiều Tu có chút sững sờ lơ ngơ.
-Làm sao vậy? Trước đó không phải là rất đắc chí hay sao? Thế nào mà bây giờ cả đám lại như đám rùa đen rút đầu thế kia?! -Lục Huyền Âm cười lạnh nhìn qua đám người, nói.
Những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục lập tức cười vang hùa theo.
Mà đám người Triệu Côn lại như ngồi bàn chông, sắc mặt xanh trắng đan xen, ánh mắt cứ nhìn về phía Chu Nguyên.
Mà ngay tại lúc mà bọn hắn còn chờ lấy quyết định của Chu Nguyên, thì đột nhiên có một âm thanh lười biếng, lãnh đạm mà nhẹ nhàng vang lên từ một nơi khác của Bách Hương lâu.
-Là cô muốn chơi sao?
Âm thanh đột ngột này tựa như có ma lực, khiến cho Bách Hương lâu yên tĩnh lại. Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ về hướng cửa chính.
Chỉ thấy ở nơi đó đang có một bóng hình xinh đẹp tuyệt luân đứng thẳng. Nàng ôm một con thú nhỏ ở trong lòng, mái tóc đen rủ xuống bờ vai, đôi mắt trong suốt lại mang theo sự thờ ơ lãnh đạm với vạn vật.
Ánh trăng vương trên người nàng khiến cho các đệ tử như sinh ra ảo giác, rằng cô gái trước mắt mình chính là Nguyệt Cung Tiên Tử. Cho dù xinh đẹp như Lục Huyền Âm kia, khi đứng trước mặt nàng cũng đã mất đi tất cả nhan sắc.
Đôi mắt trong veo của nàng vừa nhấc mở, nhìn qua gương mặt hơi cứng đờ kia của Lục Huyền Âm, âm thanh lãnh đạm lại vang lên một lần nữa:
-Thích chơi cái gì? Để ta đến chơi cùng với ngươi đi!
Âm thanh vang lên một cách đột ngột, lại tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng lãnh đạm truyền đến từ nơi cửa chính của Bách Hương lâu đã khiến cho bầu không khí ở bên trong lâu trở nên yên lặng một lát. Rất nhiều khách nhân ở trong Bách Hương lâu đều lần theo âm thanh, hướng ánh mắt nhìn về phía cửa, sau đó đều không hẹn mà cùng nhìn không chớp mắt về phía bóng hình xinh đẹp tựa như tiên nữ trên cung trăng ấy.
Trong những ánh mắt ấy đều tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng thán phục trước vẻ đẹp tuyệt sắc của thiếu nữ.