Mấy chàng trai như Triệu Côn, Kiều Tu thì nhìn không chớp mắt. Thậm chí ngay cả cô gái như Tống Uyển Khê cũng không nhịn được hâm mộ trong lòng, buột miệng cảm thán:
-Thật là xinh đẹp!
Hiển nhiên, mọi người đều nhận ra thiếu nữ đang đứng trước cửa chính là Yêu Yêu.
Thế nhưng, điều làm cho mọi người cảm thấy bất đắc dĩ chính là, từ lời nói của Yêu Yêu thì có vẻ như cô nàng này không phải đến đây với mục đích là hòa giải hai bên...
-Tiểu Yêu sư muội quả là cứng rắn! -Triệu Côn cười khổ nói.
Yêu Yêu vừa nói ra mấy lời như thế này, với tính tình của cô gái Lục Huyền Âm kia thì chắc chắn là chuyện ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy được.
-Mẹ nó, tại sao cứ phải kiêng dè đám người bọn hắn như vậy? Ta cũng không tin, cô ta đường đường là một đệ tử nội sơn lại dám ức hiếp đệ tử ngoại sơn một cách tùy ý như vậy. -Kiều Tu cắn răng nói.
Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý.
Trái ngược với mọi người đang bàn luận sôi nổi, Chu Nguyên thì bình tĩnh hơn nhiều. Lúc trước, khi đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Lục Huyền Âm mà Chu Nguyên vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, nguyên nhân chính là bởi vì trước đó, Chu Nguyên đã nhờ Thẩm Vạn Kim qua nhà mời Yêu Yêu cùng tới đây chung vui với cả bọn.
Đương nhiên, mục đích của Chu Nguyên cũng chỉ là muốn để cho Yêu Yêu được hòa mình vào với mọi người. Về phần việc gặp phải đám người Lục Phong, Lục Huyền Âm cũng như phải đối mặt với sự khiêu khích của Lục Huyền Âm thì đây hoàn toàn là sự việc ngoài ý muốn.
-Nếu Yêu Yêu tỷ đã đến kịp thời thì chúng ta cũng không cần phải bận tâm thêm điều gì nữa. -Chu Nguyên quay mặt về phía đám người, nói. Nơi khóe miệng của hắn còn nở ra một nụ cười hết sức thần bí.
Nghe vậy thì đám người Triệu Côn đều hai mặt nhìn nhau. Cảm thấy có đôi chút khó hiểu. Bọn hắn chưa bao giờ có cơ hội được nhìn thấy Yêu Yêu ra tay. Hơn nữa ngày bình thường thì Yêu Yêu cũng không chịu đi tu luyện ở Nguyên Sơn, mà chỉ là suốt ngày ở trong phòng tu luyện Nguyên Văn. Thế nên tại trong tiềm thức của rất nhiều đệ tử ngoại sơn thì Yêu Yêu là một cô gái được bao phủ bởi một lớp vỏ bọc thần bí.
Cũng chính bởi vậy, mọi người cũng không thể hiểu rõ, đến tột cùng thì thực lực của Yêu Yêu đã đạt đến mức độ nào. Thế nên ngay cả bảng xếp hạng 10 đệ tử đứng đầu nơi ngoại sơn kia cũng không tính cả Yêu Yêu vào trong đó.
Thế nhưng, bất kể thế nào, Lục Huyền Âm vẫn là đệ tử đai vàng của nội môn. Thực lực tối thiểu của cô ta cũng phải ở mức Thái Sơ cảnh lục trọng thiên trở lên. Với thực lực cao tới nhường ấy thì căn bản là những đệ tử ngoại sơn vừa mới tiến vào Thương Huyền tông như bọn hắn không thể so sánh được.
Mà dù cho Yêu Yêu có lợi hại đến mức nào, thì cô ấy cũng mới chỉ là đệ tử ngoại sơn mà thôi, lấy đâu ra thực lực mà so sánh với Lục Huyền Âm?
Thế nên đám người Triệu Côn, Tống Uyển Khê đều tỏ ra vẻ hoài nghi đối với lời nói chắc như đinh đóng cột của Chu Nguyên.
Lúc này, Yêu Yêu đã nhấc chân, từ cửa Bách Hương lâu đi về hướng đám người Chu Nguyên. Trước tiên, con ngươi sáng trong như nước hồ thu của nàng nhìn về phía Chu Nguyên, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Thôn Thôn đang cuộn mình trong ngực của mình, cất giọng nói:
-Biết ngay mà. Đã phải mời ta tới thì chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt!
Chu Nguyên vội vàng nhường ra một cái vị trí, nói với vẻ bất đắc dĩ:
-Đâu có. Ta thật sự chỉ muốn mời tỷ đến đây cùng họp gặp với mọi người, cùng chia sẻ niềm vui với bọn họ. Cũng tránh cho việc tỷ phải ở trong nhà một mình mà cảm thấy nhàm chán.
Yêu Yêu lườm Chu Nguyên một cái. Nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Chu Nguyên một hồi lâu, cuối cùng mới tựa như là buông tha cho hắn mà rời đi ánh mắt. Tiếp đó, nàng ngồi vào vị trí mà Chu Nguyên vừa mới nhường ra kia, động tác của nàng hết sức ưu nhã mà chậm rãi. Cùng lúc, Yêu Yêu quét mắt qua đám người Triệu Côn cùng Kiều Tu, khiến cho trong nháy mắt thì đám người bọn họ vô ý thức đứng thẳng thân mình.
Hết cách rồi, trên người Yêu Yêu có một loại khí chất uy nghiêm khiến cho người ta không nhịn được sinh ra sợ hãi.
Cả đám người Triệu Côn đều toát mồ hôi lạnh. Không giống với loại khí chất lạnh lùng cùng kiêu ngạo kia của Lục Huyền Âm, khí chất của cô gái đang ngồi trước mắt bọn họ mới chân chính làm cho bọn họ cảm nhận được sự áp chế.
Không có cách nào có thể miêu tả rõ được cái cảm giác bị áp chế này. Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy mình không nên làm cho cô gái xinh đẹp ấy tức giận.
Suốt từ lúc Yêu Yêu bước chân vào trong Bách Hương lâu thì đám người Lục Phong ở bên kia vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Ánh mắt của rất nhiều đệ tử đều nhìn chằm chằm vào mỗi bước di chuyển của Yêu Yêu, kinh ngạc trước vẻ đẹp hút hồn ấy không thể che dấu được trên khuôn mặt của mỗi người bọn họ. Thậm chí ngay cả người có tâm tính kiên định như Lục Phong cũng đều bị xúc động, trong mắt mang theo vẻ mê đắm.
Lục Huyền Âm là người trước hết nhất tỉnh hồn lại. Lập tức, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên hết sức khó coi. Cô ta nhìn về phía Yêu Yêu với vẻ xinh đẹp tuyệt luân kia, trong lòng dâng lên một cảm giác đố kị nồng đậm. Lần đầu tiên trong cuộc đời, một kẻ kiêu ngạo như cô ta lại sản sinh ra sự tự ti khi đứng trước vẻ đẹp của người con gái ấy.
Loại tâm tình này khiến cho Lục Huyền Âm không thể chấp nhận được.
-Chỉ là một đứa đệ tử ngoại sơn mà cũng dám phát ngôn một cách bừa bãi ở trước mặt ta như vậy? -Âm thanh của Lục Huyền Âm tràn đầy vẻ lạnh lùng. Cô ta nhìn chằm chằm Yêu Yêu, nơi khóe miệng cong lên một vòng nụ cười khinh miệt, nói tiếp:
-Ngươi vừa nói rằng ngươi dám đón đỡ một kiếm của ta? Báo trước một tiếng, ta chưa từng biết nương tay là gì. Cẩn thận đến lúc ta ra tay mà không lỡ tay vẽ lên vài nét kiếm trên gương mặt kia của ngươi thì cũng đừng tuyệt vọng mà tìm lấy cái chết đấy!
-Đón lấy một kiếm của ngươi?
Yêu Yêu nhẹ nhàng vỗ về Thôn Thôn, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà quét qua cô ả Lục Huyền Âm kia, nói tiếp:
-Như vậy chẳng vui một chút nào...
Nói đoạn, Yêu Yêu duỗi ra bàn tay thon gọn như búp măng rồi nắm lấy chén rượu, nàng nhìn rượu trong ly, nói với vẻ tùy ý:
-Hay là thế này, ở đây ta có một đạo Nguyên Văn. Nếu là ngươi có thể hóa giải nó thì coi như là ta chịu thua. Đến lúc đó tùy ngươi xử trí ta thế nào cũng được.
-Ồ? -Con ngươi của Lục Huyền Âm hơi co lại, cô ta nhìn chằm chằm Yêu Yêu, cười lạnh mà nói:
-Đúng là đồ tự cao tự đại. Phải biết, không có nhiều kẻ trong hàng ngũ đệ tử của Thương Huyền tông có thể có đủ thực lực để nói ra những lời kiêu căng ở trước mặt ta như vậy đâu đấy!
-Tóm lại là ngươi có chịu hay không? -Yêu Yêu càng thêm nắm chặt chén rượu.
Một cái tay của Lục Huyền Âm nắm chặt lấy chuối kiếm bên hông, cười nhẹ mà nói:
-Nếu ngươi đã có mong muốn chịu nhục như vậy thì lẽ dĩ nhiên là ta phải giúp cho ngươi thực hiện được nguyện vọng đó rồi!
Đùng!