Ngay khi Lục Huyền Âm mở miệng đồng ý thì đột nhiên, chén rượu trong tay Yêu Yêu bị đập mạnh xuống mặt bàn khiến cho phần rượu ở trong chén bị sánh bay lên trên không, phân hóa thành vô số giọt rượu.
Một cây Thiên Nguyên bút xuất hiện ở trong tay của Yêu Yêu, nơi đầu ngòi bút vẫn có ánh sáng lấp lánh. Yêu Yêu cầm bút vẽ lên không trung, tốc độ tay của nàng nhanh tới mức mọi người xung quanh chỉ thấy được từng cái bóng mờ đang lay động. Cùng với đó là từng đường nét huyền ảo được hình thành dần trên không trung.
Theo thời gian dần trôi qua, một đạo Nguyên Văn phức tạp được tạo thành từ giọt rượu đã dần hình thành ở trên đầu của Yêu Yêu.
-Đi!
Ngòi bút nơi tay của Yêu Yêu vẩy một cái, chỉ thấy đột nhiên thì đạo Nguyên Văn kia bắn mãnh liệt mà ra. Đồng thời nguyên khí ở xung quanh cũng liên tục bị hút vào bên trong đạo Nguyên Văn này với tốc độ nhanh tới mức tạo ra từng tiếng gió rít.
Nguyên Văn hình thành từ các giọt rượu đang không ngừng thu nạp lấy nguyên khí xung quanh, dần dần phóng to, cuối cùng trực tiếp biến thành một con rồng nước to lớn dưới cái nhìn tràn đầy vẻ kinh hãi của đám người.
Trên thân thể của con rồng nước tràn đầy những hoa văn cổ xưa mà phức tạp. Nó phát ra một tiếng Long ngâm cuồng bạo vang vọng ra xung quanh.
Oanh!
Trong tiếng gào thét đầy uy vọng ấy, con rồng nước trực tiếp lao thẳng về phía Lục Huyền Âm với một lực lượng hết sức khủng bố.
Về phần Lục Huyền Âm, trong khoảnh khắc khi con rồng nước kia xuất hiện thì sắc mặt của cô ta đã trở nên trắng bệch bởi khiếp sợ. Hiển nhiên cô ta cũng đã nhận ra sự lợi hại của đạo Nguyên Văn mà Yêu Yêu vừa mới vẽ lên này.
“Tạo nghệ trên phương diện Nguyên Văn của đứa đệ tử ngoại sơn này lại cao tới nhường này?!!”
Nỗi lòng của Lục Huyền Âm trở nên quay cuồng. Cùng lúc sắc mặt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bàn tay cô ta nắm chặt lấy chuôi kiếm, chỉ trong tích tắc, lưỡi kiếm sắc bén cũng theo vỏ mà ra.
Keng!
-Thu Nguyệt kiếm quyết, Nguyệt Mang!
Một tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng của Lục Huyền Âm. Tất cả mọi người đứng xem đều có thể cảm giác được, dường như khi chiêu kiếm này vừa phát ra thì phảng phất là có một ánh trăng xẹt qua. Uy thế của chiêu kiếm ấy mạnh tới mức ngay cả không gian đều có chút dao động.
Một chiêu kiếm khí phảng phất giống như ánh trăng, mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo cùng sắc bén tới mức cực đoan, chém thẳng mà xuống.
Đối mặt với con rồng nước được hình thành từ nguyên khí kia thì Lục Huyền Âm cũng không dám lơ là chủ quan, vừa ra chiêu đã xuất hết toàn lực.
Xoẹt!
Lan can ở bên trong Bách Hương lâu bị ảnh hưởng mà vỡ vụn thành từng mảnh, chỗ đứt gãy trơn bóng như mặt gương.
Đối mặt với một chiêu kiếm khí tựa như ánh trăng kia thì tất cả các đệ tử đang đứng ở đây, bao gồm cả Chu Nguyên cùng Lục Phong, đều không nhịn được mà phải biến sắc mặt. Có thể nói, bất kỳ một tên đệ tử với thực lực dưới cảnh giới Thái Sơ tứ trọng thiên nào khi đón đỡ chiêu kiếm này thì đều phải nhận lấy kết cục bị thương nặng.
Mặc dù cách làm người của cô ả Lục Huyền Âm này chẳng ra gì. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng thực lực của cô ta đã hoàn toàn xứng đáng với chiếc đai vàng mà cô ta đang đeo trên eo.
Tại trong vô số những ánh mắt khiếp sợ của đệ tử xung quanh, luồng kiếm khí tựa như ánh trăng ấy lướt qua, cuối cùng va chạm trực tiếp vào con rồng nước Nguyên Văn đang lao tới kia.
Xoẹt!
Ngay tại khoảnh khắc mà cả hai va chạm vào nhau, một luồng sóng xung kích của nguyên khí bộc phát ra xung quanh với uy lực hết sức kinh người.
Bất quá, tất cả mọi người vẫn kịp nhìn thấy, khi luồng kiếm khí kia va chạm với con rồng nước thì con rồng nước ấy đã bị chém thành mấy đoạn. Mà chiêu kiếm ấy còn chưa bị tan biến mà tiếp tục lao thẳng, xuyên qua lầu các, bắn thẳng và tiêu tán ở trong màn đêm.
Trong Bách Hương lâu, một phần giọt nước còn vương theo mùi rượu rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt của đám người Triệu Côn, Tống Uyển Khê đều hơi đổi. Tựa hồ là con rồng nước được hình thành từ Nguyên Văn kia của Yêu Yêu đã bị đánh tan. Luồng kiếm khí kia của Lục Huyền Âm lại sắc bén ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Nhìn tình hình này thì hiển nhiên là Lục Huyền Âm đã chiếm lấy ưu thế trong trận giao chiến vừa rồi.
Cũng vào lúc này, đám người Lục Phong ở bên kia cũng tỉnh ngộ lại. Cả đám nhìn nhau và ồn ào cười ha ha. Hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy thắng bại đã phân.
Lục Huyền Âm cũng nắm chặt trường kiếm Thanh Phong ở trong tay, dùng tư thái của kẻ chiến thắng mà nhìn về phía Yêu Yêu. Khóe môi hiện lên nét tươi cười, cô ta nói:
-Mặc dù tạo nghệ trên phương diện Nguyên Văn của ngươi cũng không hề yếu, thế nhưng tóm lại là vẫn chưa đủ mạnh để ngăn được một kiếm của ta.
-Còn nhớ là vừa mới thì ngươi nói rằng, nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải chịu sự xử trí của ta, đúng chứ?
Đối diện với thần sắc nắm chắc thắng lợi trong tay của Lục Huyền Âm, điều bất ngờ là vẻ mặt của Yêu Yêu vẫn hết sức bình thản, nàng nói:
-Tựa hồ là ngươi cho rằng mình đã chiến thắng?
-Không phải sao? Lục Huyền Âm cười lạnh, nói. Cô ta cho rằng Yêu Yêu đang cố chống chế.
Bất quá, ngay tại trong nháy mắt mà âm thanh của cô ta vừa mới dứt, thì sắc mặt Lục Huyền Âm lại đột nhiên biến đổi. Bởi vì cô ta nhìn thấy, không biết từ lúc nào thì có một phần giọt rượu rơi lên trên người mình.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những giọt rượu ấy đã ngưng kết lại, biến thành từng con rắn nước. Bầy rắn nước quấn quanh người Lục Huyền Âm, trói chặt lại hai chân hai tay của cô ta.
Lục Huyền Âm vội vàng điều khiển nguyên khí bên trong cơ thể, với ý đồ đánh nát những con rắn nước này. Thế nhưng còn chưa kịp phát tán nguyên khí ra bên ngoài thì trên bề mặt của những con rắn nước này lại đột nhiên xuất hiện những quang văn. Mà chỉ cần nguyên khí bên trong cơ thể của Lục Huyền Âm đụng chạm tới những quang văn này thì ngay lập tức bị đẩy lùi trở lại cơ thể, tựa như bị một lực lượng nào đó trói buộc lại.
Những con rắn nước quấn chặt lấy thân thể của Lục Huyền Âm, kéo căng hai tay hai chân của cô ta, cuối cùng đem cô ta treo lơ lửng ở giữa không trung.
Bởi vì những con rắn nước này trói rất chặt, hơn nữa một phần nước thấm vào trong quần áo khiến cho thân hình thon thả tinh tế của Lục Huyền Âm hiển hiện ra bên ngoài.
Đến lúc này thì tiếng cười to của đám đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục ở bên Lục Phong cũng im bặt lại. Cả đám bị mắc nghẹn tựa như con vịt bị nắm lấy cái cổ. Bọn hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền Âm, lúc này đã bị trói ở giữa không trung, sắc mặt của từng người đều trở nên đỏ bừng.
Trong mắt của bọn họ còn lưu lại vẻ khó tin. Bọn hắn không có cách nào tưởng tượng được, thân là một đệ tử đai vàng như Lục Huyền Âm, thế mà lại bị một tên đệ tử ngoại sơn chế trụ một cách tùy tiện như vậy.
Cuối cùng, cả đám đều nhìn về phía cô gái xinh đẹp đến không thể tưởng nổi vừa chiến thắng Lục Huyền Âm kia với ánh mắt hoảng sợ. Theo đó thì thân thể cũng không nhịn được mà hơi run rẩy.
Yêu Yêu cũng chẳng thèm để ý tới những ánh mắt hoảng sợ của đám đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục. Nàng chỉ là ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ả Lục Huyền Âm đang cố gắng giãy dụa điên cuồng kia, âm thanh đạm bạc lại vang lên một lần nữa ở trong Bách Hương lâu:
-Xem ra, chính ngươi mới là kẻ thua cuộc...