Đồng nghĩa, chỉ có những đệ tử có thực lực mạnh mẽ mới có thể đi tới được chỗ này. Thế nên nếu như xảy ra va chạm thì mức độ va chạm sẽ càng kịch liệt hơn.
Đến vị trí này thì đã bắt đầu có thành viên của 2 nhóm người lựa chọn dừng chân tại tòa bệ đá mà mình đã chọn, không còn tiếp tục hướng về phía trước.
Đương nhiên, ngoại trừ hai nhóm người dưới sự chỉ huy của Chu Nguyên cùng Lục Phong thì không phải là không có những đệ tử khác cũng tới được độ cao này. Trong những đệ tử này, có người vốn là đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục,c ũng có người là đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài.
Dù sao cũng không phải là tất cả các đệ tử ưu tú đều gia nhập vào đoàn đội của Chu Nguyên cùng Lục Phong. Trái ngược, càng nhiều đệ tử lại duy trì thái độ trung lập, không muốn dính dáng vào những cuộc tranh đấu ân oán giữa hai bên.
Thế nhưng ở loại thời điểm thế này, khi mà số lượng vị trí là hữu hạn thì bọn họ cũng sẽ không lại để ý tới đối thủ của mình là thuộc về nhóm người nào. Dù sao nếu đã là đối thủ thì cứ trực tiếp đánh là được.
Cho tới thời điểm này thì Lục Phong vẫn đang là người dẫn đầu, là người leo được cao nhất trong tất cả các đệ tử ngoại sơn. Ánh mắt lạnh lùng kia của hắn cũng sẽ thỉnh thoảng liếc về phía Chu Nguyên ở đằng sau cách đó không xa.
Dự định ban đầu của Lục Phong là hắn sẽ thu nhận những đệ tử tinh anh của Thánh Châu đại lục. Lợi dụng sức mạnh của những người này để trực tiếp chiếm lấy mười vị trí đầu. Đến lúc đó cho dù Chu Nguyên có dám đi lên tranh đoạt thì hắn cũng có thể lãnh đạo mọi người tập thể vây công, đuổi Chu Nguyên ra khỏi hàng ngũ mười người đứng đầu.
Đến lúc đó thì Chu Nguyên sẽ chẳng đủ tư cách để chiến đấu với Lục Phong hắn.
Thế nhưng điểm mà Lục Phong không ngờ tới là Chu Nguyên lại cũng thu nhận một số các đệ tử tinh anh và tạo thành đoàn đội riêng của mình. Thế nên bản thân Chu Nguyên cũng sở hữu một lực lượng cực mạnh. Điều này đã trực tiếp phá hủy kế hoạch ban đầu của Lục Phong.
“Nếu đã đến nước này, vậy thì chính bản thân ta sẽ là người đạp ngươi xuống dưới!”
Trong ánh mắt của Lục Phong tràn đầy vẻ tự phụ. Chỉ cần cô gái tên là Chu Tiểu Yêu kia giữ đúng lời hứa, không nhúng tay vào trận tranh đấu này thì ngày hôm nay, Lục Phong hắn sẽ làm cho Chu Nguyên phải hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người bọn họ là lớn đến nhường nào.
Lục Phong muốn để cho Chu Nguyên biết, rằng đã là đồ nhà quê thì chỉ nên dành cả đời sống trong vũng bùn.
Mà những kẻ quê mùa như hắn lại càng không có tư cách được chạm đến những cô gái ở cấp độ như Cố Hồng Y.
Lục Phong ngẩng đầu nhìn lên, nhìn kỹ lấy chín tòa bệ đá đang tỏa ra ánh sáng màu bạc ở nơi đỉnh chóp của Kim Tự Tháp. Nơi đây chính là vị trí đại biểu cho mười người đứng đầu.
Mà lúc này, cũng chỉ còn tám, chín người còn tiếp tục kiên trì đi theo sau lưng Lục Phong. Tuy rằng số lượng ít hơn nhiều, thế nhưng quanh thân của mỗi người này đều tản ra từng luồng dao động nguyên khí hết sức mạnh mẽ, chứng tỏ thực lực của chủ nhân bất phàm. Hiển nhiên, đây đều là những người có đủ tư cách để tranh đoạt mười vị trí đầu tiên.
Đến thời điểm này thì ánh mắt của mỗi người bọn họ đều trở nên nóng bỏng. Hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được đã đến thời gian mà mình cần phải chiến đấu chân chính.
-Tần Trấn, Lôi Hồng Đào, Cốc Mông...
Lục Phong hít sâu một hơi, sau đó hét to lên một tiếng vang vọng như sấm:
-Động thủ đi!
Ngay tại thời điểm mà tiếng quát của Lục Phong vừa phát ra thì chỉ thấy trong mắt của đám người Tần Trấn đều lộ ra sát khí. Theo đó, có từng đợt nguyên khí hết sức cuồng bạo quét sạch mà ra, cuối cùng hội tụ lại hóa thành một dòng lũ lao nhanh về phía đám người Chu Nguyên đang theo sát ở phía đằng sau.
Đối mặt với dòng lũ hình thành từ nguyên khí hết sức cuồng bạo đang lao tới này thì thần sắc của Chu Nguyên lại hết sức bình tĩnh. Hiển nhiên, hắn đã có sự chuẩn bị trước.
Chỉ thấy Chu Nguyên xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng vung lên.
Ngay sau cái phất tay ra hiệu của Chu Nguyên, đám người Tống Uyển Khê, Triệu Côn cùng Kiều Tu đang theo sát ở phía sau lưng cũng đồng thời xuất thủ. Quanh thân mỗi người đều tản mát ra từng luồng nguyên khí mạnh mẽ, cuối cùng hợp nhất lại tạo thành một dòng lũ khác. Dòng lũ ấy xuyên qua từng tòa bệ đá, cuối cùng va chạm trực tiếp về phía dòng lũ nguyên khí của đám người Lục Phong.
Ầm ầm!
Sự va chạm gây ra từng đợt nguyên khí bạo phát ra xung quanh, tạo lên từng cơn gió xoáy.
Trong lúc nhất thời thì cảnh tượng trở nên hỗn Loạn vô cùng.
-Chu Nguyên, muốn đi qua nơi này thì phải hỏi xem mấy người chúng ta có đồng ý hay không đã! -Đám người Tần Trấn quát lên.
-Ha ha, Tần Trấn, chỉ là một kẻ thất bại như ngươi thì còn chưa xứng cản lấy con đường của Tiểu Nguyên ca. Nếu ngươi đã muốn chơi đùa thì để ta đến chơi đùa cùng với ngươi! -Âm thanh của Tần Trấn vừa dứt thì chỉ thấy Triệu Côn bắn mãnh liệt mà ra, cùng với đó là tiếng cười cuồng nhiệt vang trời.
-Triệu Côn? Chỉ là kẻ như ngươi mà cũng dám đứng ra? -Trên mặt Tần Trấn lộ ra vẻ cười mỉa mai.
Triệu Côn cũng không thèm nhiều lời, lập tức lao nhanh về phía trước mặt của Tần Trấn. Chỉ thấy ở trên hai tay của hắn đang có từng dòng nguyên khí quấn quanh. Lúc này thì bàn tay của Triệu Côn đang phóng to liên tục.
Oanh!
Triệu Côn bổ ra một chưởng, tạo nên một vệt đao gió sắc bén chém mạnh mà xuống.
Công kích của hai người va chạm trực tiếp vào cùng một chỗ khiến cho không khí ở nơi xảy ra va chạm đều bị xé nát.
Ngay sau đó, từ vị trí trung tâm của vụ va chạm, có một luồng sóng xung kích bộc phát ra xung quanh. Thân hình hai người đều rơi vào bên trên một tòa bệ đá, sau đó còn phải liên tục lùi lại mấy bước.
Lúc này, vẻ mặt vốn tràn đầy nụ cười khinh thường của Tần Trấn lại trở nên cực kỳ khó coi. Hắn âm trầm nói:
-Làm sao mà Thiên Cương Thủ của ngươi cũng đạt tới tầng thứ hai rồi?!
Phải biết, để Tần Trấn có thể đạt tới tầng thứ hai của Thiên Cương Thủ thì trong suốt một tháng vừa qua, Lục Phong đã phải mời tới giảng sư đến từ nội sơn để tiến hành giảng dạy riêng cho Tần Trấn, đồng thời bản thân Tần Trấn cũng phải sử dụng rất nhiều tài nguyên tu luyện thì mới có có sự tiến bộ nhanh như thế này.
Hơn nữa, theo những gì mà Tần Trấn biết được thì Thiên Cương Thủ của Triệu Côn còn kém hơn rất nhiều so với mình.
Thế nhưng, từ một chưởng vừa rồi cũng có thể thấy được Triệu Côn đã thành công tiến vào tầng thứ hai của Thiên Cương Thủ.
Triệu Côn liếm môi một cái, hai bàn tay vẫn nắm chặt, từng lưỡi đao gió quanh quẩn ở quanh hai bàn tay của hắn cắt chém không ngừng, tạo nên hiệu quả sát thương hết sức kinh người. Hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
-Kể ra thì cũng phải dựa cả vào đám người các ngươi. Nếu như không phải là các ngươi cứ muốn đối phó với Tiểu Nguyên ca thì chỉ sợ là hắn cũng chẳng có hứng thú mà dành thời gian để chỉ bảo cho chúng ta tu luyện Nguyên thuật.
Tần Trấn nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng đã từng nghe được thông tin là Chu Nguyên đang tiến hành chỉ bảo việc tu luyện cho đám người Triệu Côn. Thế nhưng lúc nghe được tin này thì Tần Trấn cũng không có để ý. Dù sao ai cũng không tin là Chu Nguyên lại có loại năng lực như thế này.