Thế nhưng tình hình trước mắt lại khiến cho lòng tin của Tần Trấn bị dao động. Bởi lẽ đích thật là cảnh giới tu luyện Thiên Cương Thủ của Triệu Côn đã không hề kém hơn so với hắn.
-Hừ, đừng vội đắc ý quá sớm. Ngày hôm nay, tại nơi này, chính Lục sư huynh sẽ chứng minh cho tên Chu Nguyên kia thấy, rằng ai mới là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển. Chỉ là đám nhà quê như các ngươi mà cũng dám khiêu chiến địa vị của đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta? Quả thực là mơ giữa ban ngày! -Tần Trấn hừ lạnh, nói.
-Kết quả thế nào thì phải đánh qua mới biết được!
Triệu Côn cười lạnh thành tiếng, lại không tiếp tục nói nhảm. Chỉ thấy hắn giẫm bàn chân một cái, theo đó thì thân hình đã bắn mãnh liệt mà ra.
-Đồ không biết sống chết!
Tần Trấn cười giận dữ, cũng vào lúc này, nguyên khí bên trong Thể nội của hắn không cần giữ lại chút nào mà bộc phát, sau đó liền va chạm trực tiếp cùng với Triệu Côn, tạo thành một mảnh đao gió cuồng bạo mà sắc bén, thậm chí khiến cho mặt đá trên tòa bệ đá xuất hiện từng vết rách.
...
Cùng lúc đó, ở bên trên của một tòa bệ đá khác, Tống Uyển Khê đang đứng ở trước mặt của Lôi Hồng Đào.
-Tống sư muội, Huyền Âm Kinh của muội vốn bị Xích Dương Điển của ta khắc chế. Ta khuyên sư muội vẫn nên từ bỏ đi thôi. -Hai tay Lôi Hồng Đào ôm ngực, nói.
Tống Uyển Khê nghe vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
-Lôi sư huynh nói sai rồi. Cái gọi là khắc chế vốn có tính hai chiều. Chỉ cần cảnh giới tu luyện Huyền Âm Kinh của ta có mức độ thâm hậu hơn so với Xích Dương Điển của huynh thì tình huống lại hoàn toàn ngược lại, người bị khắc chế phải là Lôi sư huynh mới đúng.
Khóe miệng Lôi Hồng Đào cong lên một vòng nụ cười mỉa mai, hắn nói:
-Trong suốt một tháng này, ta đã được nhận sự chỉ dạy không ngừng nghỉ của các sư huynh đến từ nội sơn. Bởi vậy mà cho đến ngày hôm nay thì Xích Dương Điển của ta đã đạt tới cảnh giới tiểu thành. Nếu bàn về mức độ thâm hậu thì sợ chính sư muội mới là người kém xa so với ta.
Ngay tại thời điểm đang nói chuyện, từ trên thân của Lôi Hồng Đào cũng dâng lên một luồng ánh sáng đỏ rực. Theo đó có một lượng nhiệt độ kinh khủng chậm rãi phát ra, khiến cho ngay cả mặt đất đều bắt đầu trở nên cháy đen.
Thế nhưng, khi đối mặt với lượng nhiệt độ bá đạo kia thì Tống Uyển Khê lại mỉm cười. Theo đó, nguyên khí bên trong cơ thể của nàng cũng đột nhiên bộc phát ra bên ngoài, tỏa ra một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo khiến cho mặt đất dưới chân bị đóng băng trong nháy mắt.
Luồng khí lạnh bốc lên, sau đó trực tiếp lan tràn tới vị trí ảnh hưởng của luồng ánh sáng đỏ rực kia của Lôi Hồng Đào.
-Lôi sư huynh đã quá tự cao rồi! Cũng trong suốt một tháng này, dưới sự giúp đỡ của Chu Nguyên sư đệ thì đồng dạng là Huyền Âm Kinh của ta đã đạt tới cảnh giới sơ thành. -Chợt, Tống Uyển Khê lại cười một tiếng đầy hoạt bát, nói:
-Nói đến chuyện này thì còn phải cảm tạ mấy người sư huynh đấy chứ!
Nhìn qua từng luồng khí âm hàn đang tản ra không ngừng từ quanh thân của Tống Uyển Khê, sắc mặt của Lôi Hồng Đào trở nên có chút khó coi. Hắn hít sâu một hơi, nói:
-Không thể phủ nhận là tên Chu Nguyên này là người có năng lực.
-Thế nhưng, chỉ sợ là lần này hắn sẽ phải nếm mùi thất bại.
Các ngươi có thể ngăn được chúng ta, nhưng cũng đừng quên bên phía chúng ta còn có Dương Tu với thực lực chỉ yếu hơn một tầng so với Lục sư huynh. Về phần bên phía các ngươi lại chẳng có ai có đủ khả năng để ngăn được Dương Tu cả!
Nghe vậy, chân mày của Tống Uyển Khê cũng cau lại. Dương Tu vốn được xếp hạng thứ ba trong hàng ngũ mười đệ tử đứng đầu của ngoại sơn. Mặc dù ngày bình thường thì người này rất ít khi ra tay. Thế nhưng nếu như muốn bàn về thực lực thì chỉ sợ hắn chính là người mạnh nhất chỉ ở dưới Lục Phong.
Tống Uyển Khê đưa mắt nhìn về phía một tòa bệ đá ở xa xa. Từ sau khi đi vào vị trí mười tòa bệ đá đầu thì Yêu Yêu chỉ là thản nhiên mà độc chiếm lấy một tòa bệ đá. Sau đó là bố trí mấy đạo nguyên văn ở phía trên.
Ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu, có mấy tên đệ tử không có mắt xông về phía tòa bệ đá ấy và nhận lấy kết cục bị hạ gục chỉ sau một nốt nhạc, thì về sau cơ bản là không còn ai dám bén mảng đến gần tòa bệ đá của Yêu Yêu.
Thậm chí ngay cả đám người Lục Phong cũng đều chủ động mà tránh qua tòa bệ đá ấy.
Về phần Yêu Yêu, sau khi chiếm lấy được một tòa bệ đá liền ngồi yên ở bên trong, tư thái ấy đã tỏ rõ là nàng chỉ muốn ngồi xem trò vui, hiển nhiên nàng cũng không có ý định ra tay giúp đỡ Chu Nguyên.
Tống Uyển Khê cười khổ một tiếng, nàng hơi ngẩng đầu nhìn lên. chỉ thấy ở phía trên đó đang có ba bóng người đạp không mà lên.
Lúc này, Chu Nguyên đang đứng ở vị trí ngay phía dưới của tòa bệ đá Hoàng Kim kia. Mà ở trước mặt của hắn cũng đang có hai bóng người đứng lơ lửng ở trên không.
Hai người này chính là Lục Phong cùng Dương Tu.
Lục Phong nhìn Chu Nguyên một chút, trong giọng nói tràn đầy vẻ chế giễu, thản nhiên mà nói:
-Xem ra là ngươi vẫn còn chưa thể thu nhận đủ người giúp đỡ rồi!
Thần sắc của hắn giống như cười mà không phải cười.
-Tiếp đó, ngươi dự định lấy một địch hai hay sao?
Giữa không trung, nơi một tòa bệ đá đang tỏa ra ánh sáng màu bạc, Chu Nguyên đang đứng lơ lửng trên không. Nguyên khí màu vàng óng hình thành đám mây nâng đỡ ở dưới chân của hắn. Mà lúc này, khuôn mặt của Chu Nguyên đang không có cảm xúc mà nhìn về phía đối diện.
Ở nơi đó, Lục Phong cùng Dương Tu đang đứng chắp tay. Quanh thân hai người có hai luồng khí thế hết sức mạnh mẽ bay thẳng lên, tạo thành một bức tường vô hình ngăn cản con đường đi lên tòa bệ đá màu vàng cuối cùng kia của Chu Nguyên.
Có thể nói lúc này hai người chính là hai chướng ngại vật cuối cùng mà Chu Nguyên cần vượt qua.
-Chu Nguyên, ngươi nên dừng ở đây rồi! -Ánh mắt của Lục Phong tràn đầy vẻ hững hờ, nhìn về phía Chu Nguyên. Hắn thản nhiên nói.
Tiếp đó, ánh mắt của Lục Phong lại chuyển về hướng Dương Tu, nói:
-Dương huynh, phiền phức huynh ra tay đối phó với kẻ này. Chỉ cần huynh có thể ngăn cản hắn phải ở đây trong khoảng thời gian nửa nén hương, như vậy ta liền có thể chiếm lấy tòa bệ đá với vị trí đứng đầu kia.
Dương Tu mỉm cười, nói:
-Được thôi. Thế nhưng sau khi mọi việc hoàn tất thì nên nhớ thực hiện lời hứa mà huynh đã hứa lúc trước.
Trong hàng ngũ các đệ tử ngoại sơn thì thì thực lực của Dương Tu chỉ kém hơn Lục Phong một tầng mà thôi. Hơn nữa Dương gia của hắn cũng được coi là danh môn vọng tộc. Thế nên Dương Tu cũng không cần thiết phải hạ mình chấp nhận làm thủ hạ cho Lục Phong. Trên thực tế thì quan hệ giữa hai người cũng chỉ là bạn bè quen biết mà thôi. Thế nên nếu như bây giờ Lục Phong muốn mời Dương Tu xuất thủ thì hắn cũng phải trả ra một phần đền bù xứng đáng.
-Yên tâm đi! -Lục Phong gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên với cái nhìn hết sức lạnh nhạt. Nơi khóe miệng nhấc lên một nụ cười khinh miệt, nói:
-Sau đây thì Dương huynh sẽ là người chơi đùa cùng với ngươi. Còn nhớ những gì mà ta nói lúc trước không? Vị trí đứng đầu này luôn là của ta! Tất cả những gì mà người nghĩ chỉ là chính bản thân ngươi đang hoang tưởng mà thôi!