Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 277: Hồng Y Giúp Đỡ (1)

Chưa xác định
Chương 277: Hồng Y giúp đỡ (1)

Vừa dứt tiếng, đột nhiên, thân hình Lục Phong bắn mạnh mà lên, trực tiếp hướng về tòa bệ đá màu Hoàng Kim ở trên vị trí cao nhất kia.

Chu Nguyên thấy thế, hơi nhíu mày, bước ra một bước.

Oanh!

Đột nhiên, một luồng dao động của nguyên khí hết sức mạnh mẽ bạo phát ra từ trong cơ thể của Dương Tu. Từ sức mạnh của luồng dao động này có thể thấy được Dương Tu cũng đã đạt tới Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên.

Hiển nhiên, thực lực của tên Dương Tu này cũng không hề kém một chút nào!

-Chu Nguyên sư đệ, việc gì mà cứ phải nhất quyết giành lấy cái vị trí đầu kia cơ chứ? Làm người thì cũng nên học cách thỏa mãn, sư đệ hãy chấp nhận với mười vị trí đầu này đi thôi! -Dương Tu mỉm cười nói.

Vừa nói, Dương Tu vừa nắm hai tay lại. Chỉ thấy có từng sợi nguyên khí màu bạc trắng xóa như hồ quang điện, mang theo tiếng sấm cuồng bạo, gào thét lao ra từ trong lòng bàn tay của Dương Tu. Cuối cùng những sợi nguyên khí này hội tụ lại với nhau, biến thành một con Lôi Long cực kỳ to lớn.

Oanh!

Con Lôi Long vừa được hình thành từ nguyên khí ấy gầm lên một tiếng vang trời, sau đó lao thẳng về hướng Chu Nguyên.

Chu Nguyên thở dài một hơi, cũng không muốn nói thêm điều gì. Nếu tên Dương Tu này đã quyết tâm giúp đỡ Lục Phong ngăn cản chính mình, để có thể đi tiếp, vậy cũng chỉ đành phải đánh bại cái chướng ngại vật này mà thôi.

Tuy nói sẽ có chút phiền toái, thế nhưng chỉ cần giải quyết Dương Tu trong vòng một nén nhang thì hắn tự nhiên là có thể ngăn cản được Lục Phong giành được vị trí thứ nhất.

Nguyên khí màu vàng óng lao ra từ bên trong cơ thể của Chu Nguyên, cuối cùng tạo thành ảnh của một con cự mãng. Cự mãng rống lên một tiếng đầy tức giận khiến cho đất trời xung quanh cũng bị rung động.

Xoẹt!

Thế nhưng, ngay tại trong khoảnh khắc mà Chu Nguyên chuẩn bị ra tay thì thân hình của hắn lại hơi dừng lại. Chỉ thấy đột nhiên, có một luồng hồng quang giáng xuống từ trên trời, va chạm trực diện với con Lôi Long được hình thành từ nguyên khí đang lao nhanh về phía Chu Nguyên kia.

Oanh!

Vụ va chạm khiến cho từng đợt sóng xung kích của nguyên khí tàn phá bừa bãi ra xung quanh.

Luồng hồng quang kia bị chấn động quay ngược lại, cuối cùng biến thành một cây roi dài màu đỏ lửa, sau đó rơi vào trong một đôi tay ngọc.

Sự cố đột ngột này khiến cho rất nhiều người đang quan sát cuộc chiến bị sững sờ. Sau đó họ hướng ánh mắt của mình nhìn về phía chủ nhân của đôi tay ngọc ấy. Chỉ thấy ở nơi đó đang có một bóng hồng xinh đẹp đứng giữa hư không. Cây roi dài màu đỏ lửa quấn quanh trên cổ tay trắng ngần tựa như một chiếc vòng tay dài mảnh.

Đương nhiên, chủ nhân của đôi tay ấy chính là Cố Hồng Y.

-Ây, thật là, chẳng lẽ mọi người đều quên còn có ta ở bên này nữa hay sao? -Cố Hồng Y cười nhạt, nói.

Dương Tu có chút sững sờ. Hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới rằng Cố Hồng Y sẽ nhúng tay vào cuộc tranh chấp này. Với khả năng của cô ấy thì dư sức để chiếm cứ lấy một vị trí trong số mười người đứng đầu mà không người dám cướp.

-Hồng Y!

Lúc này, Lục Phong vốn đang lao nhanh về phía tòa bệ đá màu vàng ở nơi cao nhất lại bị sự cố đột ngột phía dưới hấp dẫn. Khi nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt của Lục Phong trở nên vô cùng khó coi. Hắn tức giận nói:

-Hồng Y, muội đang làm cái gì vậy?! Đừng quên, chúng ta đều là đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục. Hành động bây giờ của muội là đang chối bỏ thân phận đệ tử Thánh Châu đại lục của mình đấy!

Cố Hồng Y nhìn Lục Phong với ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói:

-Ta chưa bao giờ công nhận cái gọi là sự phân chia giữa đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục cùng đệ tử của các đại lục khác. Nếu đã tiến vào Thương Huyền tông thì lẽ dĩ nhiên là tất cả mọi người đều là đệ tử của Thương Huyền tông, là anh em một nhà.

-Muội...!!! -Trên trán Lục Phong nổi lên từng đường gân xanh. Hiển nhiên là hắn đã tức giận đến cực hạn.

Cố Hồng Y lại không thèm để ý tới hắn, đôi mắt sáng đẹp lại chuyển hướng nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

-Cậu hãy đi tranh giành vị trí thứ nhất kia đi. Để ta đến đối phó với tên Dương Tu này.

Chu Nguyên hơi giật mình. Hiển nhiên, ý tứ của Cố Hồng Y là nàng muốn giúp hắn ngăn lại Dương Tu. Thế nhưng nếu như Cố Hồng Y làm như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy từ bỏ cơ hội có thể tranh đoạt được vị trí đệ nhất của tuyển sơn đại điển.

-Đừng lề mề chậm chạp, đây coi như là tiền công cho việc cậu dành thời gian chỉ dạy tu hành nguyên thuật cho ta trong suốt thời gian vừa qua. -Cố Hồng Y quơ quơ đôi tay nhỏ, trong giọng nói tràn đầy vẻ dứt khoát.

Hơi dừng một chút, Cố Hồng Y lại nói tiếp:

-Thế nhưng ta cũng chỉ có thể giúp cho cậu đến mức này mà thôi. Về phần liệu có thể chiến thắng Lục Phong và giành lấy vị trí thứ nhất hay không thì đành phải trông chờ vào chính khả năng của cậu rồi!

Chu Nguyên nhìn Cố Hồng Y, cười khẽ một tiếng, cũng không nói thêm điều gì, chỉ là ôm quyền.

-Vậy liền cám ơn.

Nói xong, Chu Nguyên hít sâu một hơi, bàn chân giẫm một cái. Sau đó, nguyên khí màu vàng óng bao bọc lại thân thể của hắn, hóa thành một đạo kim quang rồi phóng lên tận trời.

Chỉ sau mười mấy hơi thở thì Chu Nguyên đã đuổi kịp sánh nhanh với Lục Phong.

Mà lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Lục Phong đã trở nên hết sức âm trầm. Hắn nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, phải mất một lúc khá lâu mới có thể áp chế được cơn giận trong lòng xuống.

-Đồ dai như đỉa đói! -Lục Phong lạnh lùng nói.

Chu Nguyên cười một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn về phía tòa bệ đá màu vàng kia, nói:

-Nếu không phải là vì ngươi ba lần bốn lượt cố ý gây phiền toái cho ta, thì nói thật, ta cũng chẳng có mấy hứng thú với cái vị trí thứ nhất này làm gì.

Quả thực là như vậy. Mục tiêu ban đầu của Chu Nguyên cũng chỉ là tiến vào mười vị trí đầu, từ đó nhận được tư cách được tự do chọn lựa ngọn núi mà mình muốn tới mà thôi. Trong suy nghĩ của Chu Nguyên trước đó thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình nhất định phải giành được cái vị trí thứ nhất này làm gì.

Thế nhưng nào ai ngờ được, chính bởi vì lòng dạ nhỏ nhen của tên Lục Phong này làm cho hắn không biết bao nhiêu lần gây ra phiền phức cho Chu Nguyên. Càng quá đáng hơn là khi biết Chu Nguyên tu luyện Cửu Long Điển, tên này còn lợi dụng bản thân giàu có mà mua đi tất cả những phần tinh huyết tốt nhất của Nguyên thú ở Lâm Lang các. Hành động này đã khiến cho Chu Nguyên khó chịu tới cực điểm.

Thế nên Chu Nguyên mới bắt đầu triển khai phản kích.

Lúc này thì cảm xúc của Lục Phong đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nói với vẻ khinh thường:

-Nói như vậy thì đây là lỗi của ta rồi nhỉ? Bây giờ chắc hẳn là ta phải nên hối hận lắm đây?

-Chu Nguyên, ngươi quá đề cao bản thân...

-Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng ngươi mà cũng có thể tạo thành uy hiếp cho ta hay sao? Trong mắt ta, ngươi thật giống như là một con rắn đất, dơ bẩn mà buồn nôn, nhìn nhiều nên chướng mắt. Không những vậy, con rắn đất nhà ngươi lại còn liên tục lắc lư ở trước mắt ta, khiến cho ta bị chọc giận. Thế nên cuối cùng ta cũng chỉ đành giẫm chân đè chết con rắn đất ấy mà thôi!

Trong mắt Lục Phong hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment