-Thôi được, nếu như ngươi đã không biết trời cao đất rộng là gì như vậy, vậy thì hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi tỉnh ngộ lại. Để ngươi có thể thấy rõ một hiện thực, rằng so với những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục cao quý chúng ta thì ngươi chỉ là một tên nhà quê chưa từng thấy việc đời mà thôi!
Ngay khi một chữ cuối cùng vừa phát ra thì một luồng nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ tựa như lốc xoáy bạo phát ra từ bên trong cơ thể của Lục Phong. Luồng nguyên khí ấy nâng Lục Phong xông thẳng lên trời, rơi vào bên trên tòa bệ đá màu vàng kia.
Cùng lúc đó, âm thanh tràn đầy sát khí của Lục Phong cũng vang vọng giữa khắp đất trời:
-Chu Nguyên, lăn lên đây đi!
-Sau ngày hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi không còn có mặt mũi nào mà dám xuất hiện trước mặt Lục Phong ta được nữa!
Chu Nguyên đưa mắt nhìn theo Lục Phong đang đặt chân trên đám mây nguyên khí và phóng lên tận trời kia, hít sâu một hơi, sau đó ngay tại trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng nguyên khí màu vàng óng hóa thành hư ảnh một con cự mãng xông ra, cũng nâng đỡ lấy Chu Nguyên bay lên theo.
Vút!
Cuối cùng, tại trong vô số những ánh mắt của người đứng xem, thân ảnh của Chu Nguyên cũng rơi vào bên trên tòa bệ đá màu Hoàng Kim ở vị trí cao nhất kia.
Giờ này khắc này, tại nơi cao nhất của Kim Tự Tháp, đang có một cặp đối thủ đứng đối mặt với nhau. Luồng khí thế của cặp đối thủ này mạnh mẽ va chạm. Nhiều người đứng xem đều có ảo giác, rằng đây tựa như là trận quyết đấu cuối cùng giữa hổ cùng sư tử để quyết định xem ai mới có quyền ngồi lên ngôi vị Chúa tể sơn lâm.
Trên tòa bệ đá Hoàng Kim.
Hai bóng ngươi đang đứng giằng co. Từng cơn lốc xoáy nguyên khíkhông ngừng bạo phát ra từ bên trong cơ thể của hai ngươi, phảng phất như khiến cho bầu trời bên trên tòa bệ đá cũng chịu ảnh hưởng, dần trở nên tối tăm hơn.
Lúc này, đang có vô số ngươi dùng cái nhìn chăm chú để quan sát cuộc chiến được dự báo là cực kỳ đặc sắc này.
Không thể nghi ngờ là sau trận chiến này thì vị trí đứng đầu của tuyển sơn đại điển sẽ có chủ.
Không riêng những đệ tử bình thường mà ngay cả sáu ngươi đứng đầu của Thương Huyền tông đang ngồi quan sát ở trên tầng mây nguyên khícũng đang hướng ánh mắt nhìn xuống, tập trung ở trên hai bóng ngươi tuổi trẻ đứng ở nơi đỉnh của Kim Tự Tháp.
-Xem ra những gì mà mọi ngươi vừa dự đoán là đúng, ngươi nắm giữ vị trí đứng đầu của tuyển sơn đại điển lần này sẽ là một trong hai ngươi bọn họ. -Thanh Dương chưởng giáo cười mấy tiếng đầy hăng hái.
-Có ngươi cạnh tranh mới là chuyện tốt. Nếu không cứ để thằng nhóc Lục Phong kia chiếm cứ lấy cái vị trí này mà không gặp chút khó khăn nào thì lần tuyển sơn đại điển này quả là quá nhàm chán mất rồi. -Ánh mắt của Liễu Liên Y, Phong chủ của Tuyết Liên Phong, như vô ý nhìn lướt qua Linh Quân, Phong chủ của Kiếm Lai Phong, nói.
Trong những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Linh Quân, Kiếm Lai Phong đã dùng mọi thủ đoạn để giành giật lấy những đệ tử có thiên phú cao về mình. Có thể nói phong cách làm việc ngang ngược vô cùng. Tuy nói hành động này của bọn họ đã được sự đồng ý của Thanh Dương chưởng giáo, thế nhưng nói thế nào thì Liễu Liên Y vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bởi vì theo Liễu Liên Y thấy, thì hành động của Linh Quân sẽ khiến cho tập tục tốt đẹp của thương Huyền Tông bị rối loạn.
Nghe được câu nói có phần châm chọc này của Liễu Liên Y, ngươi thanh niên với khuôn mặt đẹp tựa như ngọc-Linh Quân lại chỉ mỉm cười, nói sang chuyện khác:
-Mặc dù thần hồn của chàng trai Chu Nguyên này cũng không yếu, nhìn chung là có chút năng lực. Thế nhưng đối với trận chiến sắp diễn ra này thì ta lại càng nghiêng về phía khả năng là Lục Phong sẽ giành chiến thắng.
-Lục Phong không chỉ có tu vi cao hơn hẳn đối thủ của mình. Hơn nữa xuất thân Lục gia của hắn cũng khiến cho kẻ này có được sự tích lũy thâm hậu. Thế nên không thể khinh thường.
Nói đoạn, ánh mắt của Linh Quân lại nhìn lướt qua bóng dáng của Cố Hồng Y ở nơi xa, lông mày nhíu lại một chút với biên độ nhỏ không thể thấy. Theo như hắn biết thì dường như là Lục Phong có tình ý với cô gái Cố Hồng Y này. Nói vậy thì chắc hẳn là quan hệ giữa hai ngươi phải khá tốt mới đúng. Vậy vì sao mà cô gái Cố Hồng Y này lại lựa chọn giúp đỡ Chu Nguyên?
Hơn nữa nhìn thái độ lúc nãy của cô nàng thì có vẻ là Cố Hồng Y cũng chẳng có cảm tình tốt đẹp là mấy với Lục Phong.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Linh Quân lại nhìn về phía Lục Huyền Âm đang đứng ở bên cạnh mình. Phát hiện được Phong Chủ đang quan sát mình, thế nên trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lục Huyền Âm lập tức nổi lên một chút mồ hôi lạnh, trông có vẻ khó coi.
Cũng may là chỉ một lát thì Linh Quân Phong Chủ liền thu hồi ánh mắt. Lúc này Lục Huyền Âm mới thở ra một hơi nhẹ nhàng. Nghĩ tới nguyên nhân của tất cả việc này đều bắt nguồn từ tên Chu Nguyên kia, Lục Huyền Âm tức giận đến mức nghiến chặt hàm răng, nhìn chằm chặp vào hai ngươi đang đứng ở trên tòa bệ đá Hoàng Kim kia.
“Lục Phong, nhất định phải dạy cho đứa quê mùa kia một bài học nhớ đời!”
“Chỉ cần có thể đạp lên trên đầu trên cổ của thằng nhãi kia thì tự thân Cố Hồng Y sẽ hiểu ra, rằng đứa nhà quê như nó còn chẳng đáng bằng một sợi lông của đệ!”. Con ngươi của Lục Huyền Âm nhìn gắt gao lên thân ảnh của Chu Nguyên, âm thầm nói trong lòng.
Sau đó Lục Huyền Âm lại đưa mắt nhìn về phía vị trí của Yêu Yêu. Lúc này, Yêu Yêu đang ngồi một cách thản nhiên ở trên chiếc bồ đoàn của đài tu luyện của mình. Trên căn bản là chẳng có ai dám đặt chân lên tòa bệ đá mà nàng đang ngồi cả.
Nhìn đến bộ dạng thành thơi nhàn nhã này của Yêu Yêu thì Lục Huyền Âm lại càng thêm tức giận. Cô ta nghiến ngấu hai hàm răng, nghĩ thầm:
-Cứ việc giả vờ đi! Đợi đến lúc thằng nhãi Chu Nguyên kia bị Lục Phong đánh gục xuống thì để xem ngươi còn có thể bình tĩnh như thế này được nữa hay không?!
Theo thời gian trôi qua thì cái nhìn chằm chằm của Lục Phong lại càng ngày càng lạnh lẽo, thậm chí mang theo sự sắc bén như lưỡi đao.
Lục Phong không tiếp tục nói nhiều một câu. Bởi vì lúc này hắn đã chẳng còn muốn nói. Hiện tại, điều mà Lục Phong muốn làm nhất chính là dẫm lên trên mặt của Chu Nguyên, đạp hắn xuống dưới chân. Chỉ có như vậy mới có thể phát tiết được lửa giận đang dâng lên trong lòng của Lục Phong.
“Chỉ là loại người quê mùa mà cũng dám nhúng chàm người đàn bà mà Lục Phong ta nhìn trúng?"
Đột nhiên, Lục Phong nắm chặt lại năm ngón tay, cùng lúc đó thì từng luồng nguyên khí màu xanh đen không giữ lại chút nào mà bạo phát từ cơ thể của hắn ra bên ngoài. Số lượng nguyên khí nhiều tới mức tạo thành một luồng lốc xoáy vờn quanh ở quanh thân Lục Phong.
Tu vi nguyên khí mà Lục Phong thể hiện ra đã đạt tới cấp độ Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong. Có thể nói mức độ tu vi như thế này đã bỏ xa rất nhiều những đệ tử ngoại sơn bình thường khác.
Với ưu thế tu vi vượt xa ấy, Lục Phong bắt đầu tỏa ra từng đợt áp chế của nguyên khí ra xung quanh.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm mỗi động tác của Lục Phong. Trước những áp bách của nguyên khí phát tán ra từ cơ thể của Lục Phong thì sắc mặt của Chu Nguyên bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Bản thân Chu Nguyên cũng chưa bao giờ có thái độ khinh thị đối với thực lực của Lục Phong.
Nói gì thì nói, tu vi của Lục Phong đã thực sự đạt tới cảnh giới Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong.
-Chu! Nguyên!!!