Càng ngày thì nguyên khí quanh thân của Lục Phong càng trở nên cuồng bạo. Cũng vào lúc này, một âm thanh tràn đầy lạnh lẽo đến mức cực hạn cũng truyền ra từng câu một từ trong miệng của hắn.
Bành!
Ngay trong nháy mắt khi âm thanh kia vừa dứt, thân hình của Lục Phong đã hóa thành một bóng mờ, lao mạnh về phía vị trí của Chu Nguyên, một quyền đập hung hăng xuống.
Nguyên khí màu xanh đen cô đọng áp súc lại tạo thành một cái vòng xoáy nhỏ dưới nắm đấm của Lục Phong. Những dư âm mà nó phát tán ra kinh khủng tới mức vừa mới chạm tới mặt đá của tòa bệ đá Hoàng Kim kia thì mặt đá này đã bị đánh ra những vết rạn.
Dưới sức mạnh đáng sợ của một quyền này thì dù cho có là cao thủ Thái Sơ cảnh tam trọng thiên cũng sẽ không dám cứng đối cứng. Bởi lẽ chỉ cần bị đánh trúng thì kết quả chắc chắn là bị thương nặng.
Hiển nhiên, vừa mới ra tay thì Lục Phong đã lợi dụng toàn bộ ưu thế trên phương diện tu vi của mình.
Nắm đấm được bao phủ bởi vòng xoáy nguyên khí đang không ngừng phóng đại trong ánh mắt của Chu Nguyên. Trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc, phản ứng của Chu Nguyên cũng không chậm. Chỉ thấy quanh thân của Chu Nguyên dần có mây mù xuất hiện. Cùng lúc đó thì thân thể của Chu Nguyên cũng đang trở nên hư hóa.
-Hóa Hư Thuật!
Chỉ trong nháy mắt thì thân hình của Chu Nguyên đã biến mất ngay tại chỗ.
Oanh!
Thế là một quyền này của Lục Phong lại đánh vào không trung. Dưới sức mạnh của một quyền đấy thì hư không đều bị chấn động đến rung chuyển.
Sắc mặt của Lục Phong trở nên càng lạnh lẽo, thân hình của hắn lại bắn mãnh liệt mà ra một lần nữa.
Lúc này thì thân hình của Chu Nguyên mới hiển lộ ra ở vị trí cách vị trí cũ hơn mười trượng. Thế nhưng vừa xuất hiện thì Chu Nguyên lại nghe thấy âm thanh xé gió đang tiếp cận nhanh chóng tới chỗ mình.
Bành! Bành!
Trên tòa bệ đá hoàng kim to lớn ấy, hình ảnh của hai ngươi như có thể di động trong nháy mắt. Hai người bọn họ di chuyển nhanh tới mức tạo nên từng tiếng xé gió vang lên không ngừng. Loại tốc độ ấy đã đủ để khiến cho không ít người xem đều cảm thấy hoa mắt.
Cho đến bây giờ, chỉ xem xét mặt ngoài thì hiển nhiên là Lục Phong đang nắm quyền chủ động của trận chiến trong tay. Thế công của hắn mạnh mẽ liên tục như bão táp, bao phủ lấy Chu Nguyên khiến cho hắn không thể không tránh né.
Tuy nhiên tình cảnh của Chu Nguyên cũng không phải là quá xấu. Nhờ vào đặc tính của Hóa Hư Thuật nên tốc độ của Chu Nguyên là cực nhanh. Thế nhưng nguyên khí của Lục Phong cũng đồng dạng có tính chất bổ sung tốc độ cho chủ nhân. Thế nên nhìn chung thì Lục Phong chỉ di chuyển chậm hơn Chu Nguyên một chút mà thôi.
Thậm chí có nhiều khi Chu Nguyên đã suýt nữa bị đánh trúng, chỉ là may mắn mà kịp thời sượt qua. Tình hình chiến đấu diễn ra kịch liệt khiến cho tâm tình của ngươi xem lên xuống liên tục.
Lúc này, tại một số tòa bệ đá ở phía dưới thì có một phần đệ tử đã phân ra thắng bại, giành được vị trí của mình. Những người này đều là ngẩng đầu nhìn về phía cuộc chiến đấu trên tòa bệ đá Hoàng Kim nơi đỉnh của Kim Tự Tháp. Không ai là không cảm thấy chấn động.
Đặt bản thân mình vào trong đó, bọn họ cảm thấy ngay cả với thực lực của mình thì cũng không thể chống đỡ nổi hiệp trước loại thế công như vũ bão kia của Lục Phong.
Oanh!
Một quyền này của Lục Phong lại đánh vào trong hư không một lần nữa. Nguyên khí hùng hồn chấn động mạnh tới mức không gian đều đang run rẩy. Trong đó có một tia gió xoáy sắc bén đánh trúng vào bên trên thân thể của Chu Nguyên.
Thế nhưng may mắn là trạng thái thân thể hiện nay của Chu Nguyên là hư hóa. Thế nên Chu Nguyên chỉ hơi rung động thân thể một chút liền hóa giải được lực xung kích của tia gió xoáy kia.
Cùng lúc đó, mượn nhờ lực va đập của tia gió xoáy này mà thân hình của Chu Nguyên lại tăng lên tốc độ. Có thể nói là linh hoạt đến cực hạn.
Sắc mặt của Lục Phong hết sức lạnh lùng, hỏi với giọng đầy châm chọc:
-Chẳng lẽ ngươi cầm tinh con thỏ? Chiến đấu mà chỉ biết trốn chui trốn nhủi như vậy hay sao?
Chu Nguyên tỏ vẻ thờ ơ với lời khiêu khích của Lục Phong. Chu Nguyên cũng chẳng phải ngu ngốc, ưu thế mà Hóa Hư Thuật mang lại cho hắn chính là tốc độ. Tuy rằng thế công của Lục Phong có vẻ cuồng bạo, thế nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc lượng nguyên khí mà Lục Phong cần sử dụng là rất lớn. Nếu như đối phương cứ tiếp tục ra chiêu như thế này thì chẳng bao lâu nữa, nguyên khí của hắn sẽ phải cạn kiệt.
Chỉ vì một câu khiêu khích của đối thủ mà từ bỏ ưu thế của bản thân. Đây mới chính là hành vi ngu xuẩn nhất.
Nhìn thấy Chu Nguyên không bị dao động trước lời kích tướng của mình, ánh mắt của Lục Phong lại càng trở nên lạnh hơn. Hắn nói:
-Xem ra ngươi thật sự cho rằng ta đã không có cách nào để bắt được ngươi?!
Trước đó ta cũng nói rồi, dù có chạy nhanh đến bao nhiêu đi chăng nữa thì thỏ vẫn mãi mãi chỉ là thỏ mà thôi!
-Đối với ta mà nói thì cái môn Nguyên thuật Hóa Hư này của ngươi chẳng có chút uy hiếp nào cả!
-Chống mắt lên mà xem ta làm thế nào để phá Hóa Hư Thuật của ngươi đây!
Vừa dứt tiếng, chỉ thấy đột nhiên hai tay của Lục Phong nắm lại, khóe miệng của hắn cũng nở ra một nụ cười mỉa mai, âm thanh lạnh lẽo lại truyền ra một lần nữa:
-Tiểu Thiên Nguyên Thuật, Phong Hải Thuật!
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên Chu Nguyên lại cảm nhận được, dường như là tất cả cơn gió trong trời đất đều cuốn tới nơi đây, trải rộng ra tại mỗi một nơi hẻo lánh của tòa bệ đá.
Trong hư không truyền tới từng đợt dao động khác thường. Chỉ thấy từng cơn gió bắt đầu tụ tập lại, cuối cùng, vậy mà lại biến thành vô số những lưỡi đao gió. Số lượng của những lưỡi đao này nhiều tới mức nhìn không thấy cuối cùng, đứng ở bên trong tựa như đang bị bao phủ trong một biển đao gió.
Thân hình của Chu Nguyên đứng lẻ loi trơ trọi ở trung tâm của vô số những đao gió ấy. Sắc mặt của hắn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Quả thực là tên Lục Phong này cũng có chút thủ đoạn. Chỉ với một chiêu này thì Lục Phong đã phong tỏa hoàn toàn ưu thế về mặt tốc độ tốc độ của Chu Nguyên.
-Chu Nguyên, sau đây ta sẽ để cho ngươi hiểu được chênh lệch giữa hai người chúng ta là lớn đến nhường nào!
Ánh mắt của Lục Phong trở nên sắc bén như lưỡi đao, đột nhiên bàn tay của hắn nắm lại.
Ầm!
Theo cái nắm tay ra hiệu này, vô số những lưỡi đao gió màu xanh đậm đột nhiên chấn động một cái. Ngay trong nháy mắt tiếp theo, chúng bắn mãnh liệt mà ra, lâý uy thế che trời ngợp đất mà bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh của Chu Nguyên, khiến cho hắn không có cách nào trốn thoát.
Chứng kiến chiêu thức đáng sợ này của Lục Phong thì ánh mắt của rất nhiều ngươi đứng xem đều lộ ra vẻ kinh sợ. Không thể không cảm thán tên Lục Phong này quả thực quá lợi hại.
Đôi môi đỏ của Lục Huyền Âm cũng nhếch lên, trong con ngươi hiện lên vẻ giải hận. Chỉ là một kẻ quê mùa mà cũng dám tranh hùng cùng với Lục Phong. Đường đường là kiêu tử của Lục gia bọn hắn thì mấy tên nhà quê như thế này làm sao có thể so sánh được.
“Cứ trực tiếp biến thằng đó thành kẻ tàn phế đi!”
Tại thời khắc này, không thể nghi ngờ là Chu Nguyên đã rơi vào trong trận địa tuyệt sát do Lục Phong bày ra.
Trong nháy mắt thì thế cục vốn đang cân bằng lại nghiêng hẳn về một bên.