Liễu Liên Y cười nhạt một tiếng, nói:
-Đã vậy thì chúng ta lại tiếp tục theo dõi diễn biến của trận đấu đi thôi!
Lúc này, Lục Huyền Âm đang đứng bên cạnh của Linh Quân cũng không dám mở miệng xen vào cuộc trò chuyện giữa hai vị Phong Chủ. Thế nhưng đôi môi đỏ của cô ta lại cong lên với biên độ rất nhỏ.
Dưới cái nhìn của cô ta thì Lục Phong đã nắm chắc thắng lợi của trận chiến này trong tay. Việc Chu Nguyên có thể chống đỡ được đến tận bây giờ cũng chỉ tựa như dã tràng xe cát biển Đông, bọ ngựa đá xe mà thôi.
Lúc này, trên tòa tòa bệ đá Hoàng Kim.
Nhìn thấy Chu Nguyên vẫn có thể chống cự lại dưới thế công của chiêu Phong Hải Thuật này của mình thì sắc mặt của Lục Phong lại hơi trầm xuống. Ánh mắt của hắn lại càng trở nên lạnh lẽo. Hắn thản nhiên nói:
-Chu Nguyên,ta phải công nhận là ngươi cũng có đôi chút năng lực đấy!
Theo dự đoán ban đầu của Lục Phong thì khi bị trúng một chiêu này, ít nhất là Chu Nguyên sẽ phải nhận lấy tổn thương không nhỏ. Thế nhưng tình hình trước mắt lại hoàn toàn ngược lại. Xem ra là Lục Phong hắn đã có đôi chút tính sai rồi.
Hiển nhiên, Lục Phong vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Chu Nguyên.
Mặc dù thực lực tu vi của Chu Nguyên chỉ ở cảnh giới Thái Sơ cảnh nhất trọng thiên, thế nhưng những thủ đoạn mà Chu Nguyên sở hữu lại rất nhiều, đa dạng làm cho người ta khó có thể nắm lấy.
Trên thân thể của Chu Nguyên, những mảnh lân phiến màu tử kim kia vẫn còn tiếp tục tỏa ra ánh sáng. Chu Nguyên cũng không có dự định phải tiếp lời Lục Phong. Lúc này thì trong con ngươi của hắn cũng có một vòng ý lạnh hiện lên.
Oanh!
Bàn chân Chu Nguyên dẫm mạnh một cái, chỉ thấy thân hình giống như hư hóa kia của hắn lại trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Ngay trong một cái chớp mắt tiếp theo thì Chu Nguyên đã xuất hiện ở trước người Lục Phong, cùng với đó là một nắm đấm được bao trùm bởi những mảnh lân phiến màu tử kim mang theo từng luồng nguyên khí hùng hồn đập về phía Lục Phong.
Đến thời khắc này thì Chu Nguyên cũng bắt đầu triển khai cuộc phản công.
-Ồ? Rốt cục cũng dám va chạm chính diện cùng với ta rồi? -Lục Phong thấy thế thì lại nở ra một nụ cười khinh miệt. Hắn không nhượng bộ chút nào mà cũng lựa chọn đấm ra một quyển. Tốc độ nắm đấm này của hắn cũng cực nhanh, xung quanh nắm đấm ấy còn có từng đợt nguyên khí sắc bén tới mức xé rách cả không khí.
Ầm đùng!
Chỉ trong khoảnh khắc thì hai người đã va chạm tới mấy chục lần. Chiêu thức của mỗi bên đều cực kỳ tàn nhẫn, mục tiêu trực chỉ chỗ yếu hại của đối phương.
Tuy nhiên, mặc dù thế công của Chu Nguyên khá mạnh mẽ, nhưng mỗi chiêu của hắn đều sẽ bị Lục Phong đón đỡ được. Hiển nhiên, dựa vào ưu thế tu vi Thái Sơ tứ trọng thiên nên mức độ hùng hậu của nguyên khí của Lục Phong còn mạnh hơn mấy phần so với Chu Nguyên.
-Cái gọi là phản công của ngươi cũng chỉ yếu ớt ở mức độ này thôi sao? -Trong khi đang không ngừng tung ra những chiêu thức nhanh như chớp, Lục Phong vẫn còn có thể phân tâm chế giễu Chu Nguyên vài câu.
Lục Phong cười lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng đụng vào cùng với một quyền của Chu Nguyên. Ngay sau đó thì nguyên khí bên trong cơ thể của Lục Phong phun trào, hỗ trợ cho một chưởng kia đập tan chiêu quyền của Chu Nguyên.
Xoẹt!
Thế nhưng ngay tại trong nháy mắt khi mà chiêu quyền của Chu Nguyên bị đập tan đi, thì hắn lại đưa ra tay phải. Chỉ thấy lúc này ở trong lòng bàn tay ấy đang có một quả cầu phong lôi với sức chứa đựng nguyên khí hết sức kinh người. Có thể cảm nhận được từng luồng dao động cực kỳ cuồng bạo phát tán ra từ trung tâm của quả cầu ấy.
“Đại Phong Lôi!”
Chu Nguyên quát thầm trong lòng một tiếng.
Lúc này con ngươi của Lục Phong cũng co rút lại. Thì ra thế công chân chính của Chu Nguyên lại giấu ở dưới những chiêu quyền yếu đuối kia. Thế công trước đó mà Chu Nguyên thể hiện ra chỉ là để đánh lạc hướng hắn mà thôi.
Quả cầu phong lôi đang nhanh chóng phóng đại ở trong tầm mắt của Lục Phong.
Thế nhưng Lục Phong cũng không phải là kẻ thường, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, hắn kịp thời hít sâu một hơi, sau đó phồng má phun ra một luồng khí xanh.
-Thanh Quang Bản Nguyên Châm!
Luồng khí xanh ấy hóa thành một cây trâm nhỏ xíu, dùng tốc độ nhanh tới mức kinh người mà lao về phía quả cầu phong lôi đang tiến nhanh về phía Lục Phong kia.
Chỉ trong nháy mắt thì chúng đã va chạm vào nhau.
Ầm!
Từ trung tâm của vụ va chạm, một đợt sóng xung kích cuồng bạo bộc phát ra xung quanh. Chu Nguyên cùng Lục Phong đều trực tiếp chịu ảnh hưởng của đợt sóng xung kích này, thân hình của cả hai đều bị đập văng lại phía sau.
Bàn chân của hai người đều kéo lê trên mặt đất tạo thành những vết cày dài. Phải mất một lúc thì thân hình của hai người họ mới có thể đứng vững lại.
Tuy nhiên lúc này thì khuôn mặt của Lục Phong đã càng lộ ra vẻ khó coi hơn. Bởi vì sự chủ quan khinh địch mà hắn suýt chút nữa đã bị Chu Nguyên đánh lén thành công. Đến cuối cùng hắn lại bị buộc phải lộ ra một chiêu át chủ bài mà hắn vẫn luôn giấu kín.
Phải biết rằng môn Nguyên thuật có tên "Thanh Quang Bản Nguyên Châm" này là một loại Tiểu Thiên Nguyên Thuật với uy lực hết sức kinh người. Cây trâm lúc nãy được hình thành khi ngưng đọng nguyên khí, không chỉ có sức xuyên phá mạnh mà còn có tốc độ rất nhanh. Nếu như có thể sử dụng một cách thích hợp thì chiêu thức này cũng đủ để nghịch chuyển cục diện trong trường hợp gặp phải tình thế xấu.
Chỉ là bởi vì đặc tính ngưng luyện của cây trâm nên nếu muốn thi triển được thì người sử dụng cần phải dành thời gian để cô đọng tạo hình. Lục Phong vẫn luôn đang âm thầm cô đọng cây trâm này, thế nhưng còn chưa kịp hoàn thành lại bị Chu Nguyên bức phải sử dụng.
Lông mày của Chu Nguyên cũng hơi nhíu lại. Nguyên nhân cũng không phải bởi vì chiêu thức vừa rồi không thể làm cho Lục Phong bị thương, mà là bởi vì đến tận bây giờ mà tên Lục Phong này vẫn còn ẩn giấu đi một vài sát chiêu. Còn nhớ tốc độ của cây trâm màu xanh kia quả là nhanh tới đáng sợ. Thử tưởng tượng nếu như trong trường hợp mà Chu Nguyên không có sự chuẩn bị, Lục Phong lại đột nhiên phun ra cây trâm này thì chắc chắn là Chu Nguyên sẽ bị trúng chiêu.
Tuy nhiên điều may mắn chính là mối họa ngầm này đã bị buộc phải hiện thân. Về sau Chu Nguyên sẽ có sự đề phòng.
Haizz...
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Phong nhìn về phía Chu Nguyên, chợt lắc đầu, nói:
-Xem ra đúng là ta đã quá coi thường người rồi! Đã như vậy thì cũng đừng có trách là Lục Phong ta bắt nạt kẻ yếu.
Chu Nguyên nhăn mày lại, ánh mắt hiện lên vẻ đề phòng.
Lục Phong cười lạnh một tiếng, hắn hít sâu một hơi, sau đó hai tay kết thành ấn pháp. Lập tức từ nơi đỉnh đầu của Lục Phong có một luồng ánh sáng xanh phóng lên tận trời. Có thể nghe thấy những tiếng kiếm reo vang trời truyền ra từ trong cột ánh sáng màu xanh ấy.
Tiếng kiếm reo trong trẻo tựa như tiếng chim ưng.
Ánh mắt của vô số người đứng xem đều tụ lại. Chỉ thấy ngay sau đó thì đúng là có một thanh kiếm dài màu xanh bay ra từ trong cột ánh sáng ấy. Thanh kiếm dài tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Có thể cảm nhận được một cỗ uy thế kinh người quét sạch ra xung quanh.
Ngay tại thời khắc này, vô số đệ tử đều kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt.
Âm thanh kinh hãi vang lên liên tiếp
-Đây là...Thiên Nguyên binh?!