Mặc dù ban đầu thì mức độ sôi trào ấy có vẻ yếu ớt, thế nhưng càng về sau thì lại càng trở nên mạnh mẽ, chỉ qua mười mấy hơi thở mà đã tựa như nước sôi, tạo ra từng đợt rung động cực kỳ dữ dội.
-Xảy ra chuyện gì vậy?! -Ánh mắt của rất nhiều người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
-Nguyên khí trong cơ thể của hắn cũng đang tăng lên! -Có người kinh ngạc mà hô thành tiếng.
Mọi người đều phát hiện được nguyên khí bên trong cơ thể của Chu Nguyên cũng đang dần tăng lên từng chút một.
-Hắn cũng đang sử dụng một loại Bí thuật nào đó hay sao?
-Có vẻ không giống lắm! Bởi vì nguyên khí của Chu Nguyên tăng lên với biên độ cực kỳ ổn định, hơn nữa lại mượt mà và tự nhiên, tạo nên cảm giác không giống như là đang cưỡng chế tăng thực lực lên như Lục Phong bên kia...
Tại trong rất nhiều những tiếng bàn luận xôn xao ấy, không có gió mà áo bào của Chu Nguyên bay lên phần phật, dao động của luồng nguyên khí cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Một lúc về sau thân thể của Chu Nguyên lại đột nhiên chấn động, tạo nên một tiếng ầm vang!
Một cột nguyên khí màu vàng óng bạo phát đi ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, xông thẳng tới tận chân trời. Có thể nhìn thấy hình ảnh của một con cự mãng đang ngửa mặt lên trời hét dài, như ẩn như hiện ở bên trong của cột nguyên khí ấy.
Tiếng gào như sấm, lại tựa như long ngâm.
Vào lúc này, mọi người đã rõ ràng, đợt dao động của nguyên khí ấy là bắt nguồn từ sự đột phá cảnh giới lên nhị trọng thiên của Chu Nguyên.
Ồ!!!
Vô số những tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ khắp mọi nơi.
Trên từng khuôn mặt của người đứng xem đều hiện lên vẻ khiếp sợ tột cùng. Ai cũng không nghĩ tới là vào lúc này, Chu Nguyên lại có thể đột phá, từ cảnh giới Thái Sơ nhất trọng thiên để bước vào tầng cấp nhị trọng thiên
Hai mắt vốn khép hờ của Chu Nguyên mở ra chầm chậm, sâu trong con người còn có cả ánh sáng vàng hiện lên.
Cảm thụ được nguyên khí tăng vọt hùng hồn tràn ngập bên trong Khí Phủ, Chu Nguyên khẽ cười một tiếng. Thực ra, trải qua ba tháng tu luyện chăm chỉ ở ngoại sơn thì hắn đã có thể sớm bước vào cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên. Thế nhưng vì để cho căn cơ của mình càng thêm chắc chắn nên Chu Nguyên mới áp chế không đột phá.
Dự định ban đầu của Chu Nguyên là đợi đến khi hắn có cơ hội tiến vào nội sơn, lợi dụng hoàn cảnh ổn đinh ở đây rồi mới đột phá. Nhưng không nghĩ tới là mình lại phải tiến hành đột phá ở thời điểm sớm thế này.
Dưới sự bao bọc của nguyên khí màu vàng óng thì cảm giác áp lực phải chịu từ phía Lục Phong cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. Hiển nhiên ,sau khi bước vào cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên thì tu vi nguyên khí của Chu Nguyên cũng đã phóng đại lên rất nhiều.
Giữa không trung, Lục Phong cũng đã nhận ra sự biến hóa của nguyên khí quanh thân Chu Nguyên. Đến lúc này thì khuôn mặt của hắn đã không thể kìm chế được mà trở nên vặn vẹo. Hắn làm sao cũng không thể nghĩ ra, vì cớ gì mà tên là quê Chu Nguyên này lại luôn có thể tránh thoát ra khỏi những tính toán cùng dự định của mình.
Lập tức, trong lòng của Lục Phong dâng lên một cảm giác ghen ghét cùng tức giận.
-Đáng chết!
-Chỉ là một kẻ quê mùa thì làm sao có thể so sánh được với kiêu tử Lục gia là ta cơ chứ?! Cứ biết thân biết phận mà để cho ta đạp xuống dưới chân là tốt rồi còn gì?!
-Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi cứ luôn khiêu khích để tìm lấy cái chết như vậy?!!
-Đã thế, vậy ngươi hãy đi chết đi!
Con mắt của Lục Phong trở nên đỏ ngầu, trong lòng không ngừng gào thét. Hắn hét lên một tiếng điên cuồng, cắn đầu lưỡi rồi phun ra một ngụm tinh huyết lên trên ngôi sao màu xanh to lớn kia. Chỉ thấy khi tiếp xúc với máu tươi của Lục Phong thì nguyên khí bên trong ngôi sao ấy trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Ầm ầm!
Cuối cùng ,ngôi sao màu xanh to lớn ấy, mang theo bóng ma cùng hủy diệt, gào thét mà lao xuống, mục tiêu trực chỉ Chu Nguyên.
Cảm giác được áp lực ở trên đầu đang không ngừng tăng mạnh, Chu Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, hít sâu một hơi.
Chu Nguyên chắp hai tay lại với nhau, thân thể hơi chấn động một chút. Chỉ qua vài giây thì tất cả mọi người đều nhìn thấy, thình lình có một cột ánh sáng nguyên khí bắt nguồn từ đỉnh đầu của Chu Nguyên rồi phóng lên tận trời.
Rống!
Từ trong cột nguyên khí ấy, có một tiếng thú gầm gừ đinh tai nhức óc vang vọng khắp mọi nơi.
Vô số ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú lại, chỉ thấy ẩn ở bên trong cột ánh sáng kia, đang có hình ảnh của một con thú cực kỳ to lớn tổ hợp thành hình. Tưởng như khí tức hung bạo kinh khủng mà nó tỏa ra có thể quét sạch cả thiên địa.
Ảnh ảo của con Nguyên thú này đã mạnh hơn rất nhiều so với ba con Nguyên thú trước đó, độ cao của cột nguyên khí đã đạt tới hơn sáu trăm trượng!
Cố Hồng Y nhìn thấy bộ dáng của con Nguyên thú kia thì cũng hít sâu một hơi. Hiển nhiên, nàng cũng nhận ra là ảnh ảo của con Nguyên thú này chính là bắt nguồn từ bình tinh huyết của Nguyên thú ngũ phẩm mà nàng đưa cho Chu Nguyên vào lúc trước.
Thế nhưng chẳng biết tại sao mà ảnh ảo của con Nguyên thú do Chu Nguyên phát tán ra này lại có khí tức hung bạo cùng mạnh mẽ hơn hẳn so với bình thường!
Tại trong vô số những cái nhìn đầy rung động ấy, đột nhiên, Chu Nguyên đạp mạnh bàn chân một cái, một âm thanh trầm thấp cũng truyền ra từ trong miệng hắn:
-Cửu Long Điển, Tứ Long!
Rống!
Ảnh ảo của con Nguyên thú với độ cao tới hơn sáu trăm trượng phát ra một tiếng thét dài như rồng gầm, cưỡi mây mà lên, cuối cùng va chạm trực tiếp vào với ngôi sao màu xanh to lớn đang giáng xuống từ trên trời chưa.
Tất cả mọi người đều cố mở to mắt mà chứng kiến thời khắc lịch sử này. Bởi lẽ ai cũng biết được, kết quả của vụ va chạm này sẽ quyết định xem ai mới là người có tư cách để giành vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển.
Oanh!
Từ trung tâm của vụ va chạm, một đợt sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ quét ngang mà ra. Tiếng nổ vang lên liên miên ở trên không trung. Phảng phất như toàn bộ bầu trời đều bị vặn vẹo lại, mặt đá của tòa bệ đá Hoàng Kim cũng phải hứng chịu sức mạnh của vụ nổ, bắt đầu xuất hiện những vết nứt kéo dài.
Tất cả mọi người đều nhìn không nháy mắt về phía không trung nơi xảy ra vụ nổ.
Tất cả mọi người đều biết được, sau vụ nổ này thì kết quả của trận đấu cũng sẽ được phơi bày.
Chỉ là không biết, đến cuối cùng thì ai mới có thể là người giành chiến thắng?
Với vô số những ánh mắt chăm chú ấy, trải qua một lúc lâu thì màn vụ nổ mới bắt đầu lắng lại, tòa bệ đá Hoàng Kim cũng bắt đầu lộ ra từ trong bụi mù. Chỉ thấy phía trên mặt đá vốn cứng rắn ấy thì nay lại thủng trăm ngàn lỗ hổng, tưởng như là mặt đất sau khi phải hứng chịu một cơn mưa thiên thạch.
Thế nhưng cũng không có ai để ý tới mấy thứ này. Mọi ánh mắt đều nhìn thẳng về phía hai bóng người ở trên tòa bệ đá ấy.
Lúc này thì hai bóng người họ đều không nhúc nhích tí nào.
Một làn gió nhẹ thổi qua cuốn đi bụi mù.
Hai con mắt đỏ sậm của Lục Phong nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, khản cả giọng mà nói:
-Làm sao lại như vậy...Làm sao mà Cửu Long Điển của ngươi có thể mạnh được đến như vậy?
Rõ ràng là Lục Phong đã mua đi tất cả những bình tinh huyết của nguyên thú ngũ phẩm mà Lâm Lang các có lưu trữ. Thế nên uy lực của Cửu Long Điển mà Chu Nguyên tu luyện được sẽ là có hạn. Thế nhưng chiêu thức mà Chu Nguyên sử dụng lúc nãy khiến cho Lục Phong, ngay cả khi đã tăng tu vi lên ngũ trọng thiên, vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Khuôn mặt của Chu Nguyên vẫn rất bình tĩnh. Hắn thở ra một hơi thật dài, ánh sáng vàng như ẩn như hiện ở trong mắt cũng dần thu liễm lại, nguyên khí đang phun trào quanh chân cũng lùi dần vào bên trong cơ thể.
-Xem ra là ngươi đã không thể giành được vị trí thứ nhất của lần tuyển sơn đại điển này rồi! -Hắn chậm rãi nói.
Không thể không thừa nhận một điều là thực lực của Lục Phong cực kỳ mạnh mẽ. Đối với Chu Nguyên mà nói thì trận chiến này là một cuộc chiến hết sức gian khổ. Tuy nhiên không thể nghi ngờ là trong trận đấu ấy thì Chu Nguyên mới là người có sự chuẩn bị càng đầy đủ hơn.