Thánh Tử Phong đứng sừng sững ở trên đám mây, tỏa ra hào quang vạn trượng khiến cho ánh mắt của rất nhiều đệ tử tràn đầy sự nóng bỏng và tôn sùng.
Bọn họ biết được, mười ngườicó thể lưu danh tại Thánh Tử Phong này tất nhiên là tồn tại đứng sừng sững ở vị trí đỉnh phong trong hàng ngũ đệ tử của Thương Huyền Tông đương đại, thậm chí có thể nói bọn họ chính là Vương giả trong vô số đệ tử của Thương Huyền Tông, đứng ở chỗ cao nhất mà nhìn xuống mọi người.
Trong ánh mắt của vô số đệ tử đều hàm chứa thần sắc hâm mộ. Bọn họ ngược lại là có chút chờ mong nếu là một ngày kia mình cũng có thể được khắc tên lên trên Thánh Tử Phong thì sẽ phong quang đến mức nào.
Chỉ có điều, lý trí giúp bọn họ vô cùng rõ ràng, muốn đạt tới một bước kia thì đến tột cùng là cần bao nhiêu cố gắng cùng với cơ duyên.
Hôm nay, ngoại trừ người trong Top 10 của đại điển thì các đệ tử cũng chỉ là đệ tử đai đen bình thường nhất của nội sơn. Ở trước bọn họ còn có đệ tử đai vàng cùng với đệ tử đai tím.
Mà chỉ có những người kiệt xuất nhất trong hàng ngũ đệ tử đai tím mới có tư cách đi cạnh tranh vị trí mười đại Thánh Tử, những đệ tử đai tím có thực lực hơi yếu một chút thì sợ rằng cũng không có gan tham gia.
Bởi vậy có thể thấy được, chênh lệch giữa bọn họ cùng mười đại Thánh Tử kia đến tột cùng có bao nhiêu, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Chỉ sợ những đệ tử vừa mới vào nội sơn như bọn họ thậm chí còn không có cả tư cách để tiếp xúc với mười vị Thánh Tử trên đỉnh Thánh Tử Phong kia, hai bên hoàn toàn không phải là cùng một cấp độ.
Trong khi rất nhiều đệ tử còn đang cảm thán thì bảy vị Tiếp Dẫn Sứ kia bỗng nhiên ra tay, chỉ thấy được đám mây bằng nguyên khí dưới chân bọn họ lập tức phân ra thành bảy đám.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ đưa các ngươi về ngọn núi tương ứng. Theo như lựa chọn sau khi kết thúc đại điển, các ngươi hãy đứng lên trên đám mây tương ứng.
Nghe được lời nói của bảy vị Tiếp Dẫn Sứ, những đệ tử kia cũng tranh thủ thời gian chào tạm biệt với người quen của mình. Trong lúc nhất thời, chỗ này náo nhiệt dị thường.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn nhìn. Mấy người Kiều Tu, Triệu Côn, Tống Uyển Khê vốn dĩ đứng bên cạnh hắn đã bị tách ra, nhưng ở phía sau của hắn vẫn còn một bóng người quen thuộc.
Chính là Thẩm Vạn Kim béo tròn kia.
So sánh với đệ tử của sáu Phong khác, số đệ tử lựa chọn tiến vào Thánh Nguyên Phong ít đến thương cảm, cũng chỉ có mấy trăm người. Đây còn là bởi vì Thanh Dương chưởng môn cân nhắc đến Thánh Nguyên Phong không thể không có người gia nhập, cho nên mới cưỡng ép phân phối một ít tới, bằng không thì chỉ sợ đệ tử lựa chọn Thánh Nguyên Phong sẽ càng ít hơn.
Mà Thẩm Vạn Kim cũng là một trong những đệ tử bị cưỡng ép phân phối đến.
Nhưng khác với những đệ tử còn đang xoắn xuýt, buồn khổ ở bên cạnh, Thẩm Vạn Kim lại cười hì hì tựa hồ cũng không hề thất vọng.
- Ngươi không thương tâm hay sao?
Chu Nguyên cũng không nhịn được cười hỏi.
Thẩm Vạn Kim nở nụ cười nịnh nọt, nói:
- Ta có dự cảm, đi theo Tiểu Nguyên ca mới là lựa chọn chính xác. Dù Thánh Nguyên Phong này có sụp thật thì ta có cảm giác ngài vẫn có thể sống tốt được! Cho nên cái đùi của ngài ở nơi nào, Thẩm Vạn Kim ta cũng theo tới chỗ đó!
Sau đó, hắn lại nhìn qua Yêu Yêu ở bên cạnh, nói:
- Hơn nữa không phải là còn có Tiểu Yêu đại tỷ đầu ở đây sao?
Chu Nguyên không nhịn được nở nụ cười, người này thật đúng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc kiếm đùi để ôm rồi.
Nhưng hắn cũng không có nhiều lời. Đối với tính cách của Thẩm Vạn Kim, hắn ngược lại là cảm thấy cũng không tệ lắm. Dù sao bọn họ cũng là người cùng tiến vào Thánh Nguyên Phong cho nên hắn cũng có thể chiếu cố người này một chút.
- Đúng rồi, Tiểu Nguyên ca, vừa rồi Hồng Y sư muội để ta nói cho ngươi một tin tức.
Đột nhiên, Thẩm Vạn Kim móc một tờ giấy đã được cuốn lại từ trong lòng ra.
Chu Nguyên khẽ giật mình, nhận lấy mở ra xem, phía trên có viết mấy chữ khá đẹp.
- Cẩn thận Lục Hồng.
- Lục Hồng?
Chu Nguyên khẽ chau mày. Ba ngày qua, hắn cũng đã nghe ngóng một chút tin tức của Thánh Nguyên Phong tựa hồ trong ba đại trưởng lão đang chủ trì Thánh Nguyên Phong có một vị tên là Lục Hồng.
Nhưng vì sao Cố Hồng Y muốn nhắc hắn cẩn thận người này?
Ánh mắt của Chu Nguyên lập loè, cuối cùng tựa như nghĩ đến điều gì đó.
- Họ Lục, chẳng lẽ người này chính là người Lục gia của Lục Phong, Lục Huyền Âm kia hay sao?
Lúc trước hắn đã nghe Lục Phong kia từng nói qua Lục gia bọn họ có một vị trưởng bối là trưởng lão ở Kiếm Lai Phong, nhưng mà đây không phải là Thánh Nguyên Phong sao?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía một đám mây bằng nguyên khí cách đó không xa, ở trên đó có bóng người xinh đẹp của Cố Hồng Y. Người sau thấy hắn đang nhìn, cũng lập tức trừng mắt nhìn lại.
Chu Nguyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.
Mà lúc này bảy vị Tiếp Dẫn Sứ đã vung tay áo. Lập tức, những đám mây bằng nguyên khí bay lên và đi nhanh về mấy phương hướng khác nhau trong nội sơn Thương Huyền Tông.
Vị Tiếp Dẫn Sứ của Thánh Nguyên Phong kia đáp xuống trước mặt mấy người Chu Nguyên. Hắn có vẻ ngoài như là một người trung niên, dáng vẻ hiền lành, cười híp mắt nói:
- Ta là chấp sự Tiếp Dẫn đường của Thánh Nguyên Phong, các ngươi cứ gọi ta là Phương Chính chấp sự là được.
Nghe hắn nói vậy, những đệ tử ở trên đám mây này vội vàng thi lễ.
- Tiếp theo ta sẽ trực tiếp mang các ngươi tiến về Thánh Nguyên Phong.
Phương Chính phất phất tay, không nói chuyện nữa. Đám mây nhanh chóng chở bọn họ bay về phương xa.
Đám mây bằng nguyên khí nhanh chóng lao đi. Vô số cung điện cổ xưa, ngững ngọn núi cao như ẩn như hiện ở giữa những đám mây kia. Trên bầu trời thỉnh thoảng cũng có vài vệt sáng xẹt qua, đại đa số đều là người tuổi trẻ, nhưng mỗi cái đều tản ra ba động của nguyên khí hùng hậu, bên hông quấn đai đen hoặc là đai vàng.
Chu Nguyên nhận ra nội sơn mới bắt đầu chính thức hiển lộ ra nội tình chân chính của Thương Huyền Tông.
Sau nửa nén hương, tốc độ của Phương Chính chậm lại, mà lúc này mấy người Chu Nguyên cũng lập tức nhìn thấy ở phía đằng trước kia có vô số ngọn núi cao chọc trời, trên những ngọn núi cao kia là những cung điện nguy nga đồ sộ.
Ở giữa những ngọn núi cao này có chấn động thần bí phát ra làm cho lòng người sợ hãi.
- Đây chính là Thánh Nguyên Phong !
Nghe được Phương Chính nói, rất nhiều đệ tử đều nhìn qua. Bọn họ chỉ thấy được chỗ dãy núi trùng điệp ở đằng kia có sương mù nhàn nhạt bao phủ, tựa như là Chân Long ẩn giấu ở bên trong mây mù, làm cho người ta không thể thấy rõ.
Nhưng bọn họ vẫn còn có thể cảm giác được một loại áp lực thần bí đánh thẳng vào tâm linh.
- Sau khi Thương Huyền lão tổ vẫn lạc, ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong chúng ta đã bị phong ấn. Nhưng dựa theo quy củ của Thánh Nguyên Phong, ta sẽ đưa các ngươi tiến về ngọn núi chính chân núi để tế bái.
Phương Chính cười cười. Sau đó, đám mây chở thẳng mấy người Chu Nguyên bay về phía một ngọn núi nguy nga nhất. Ngọn núi này ẩn nấp ở trong sương mù, nhìn không thấy đỉnh. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đáp xuống chân núi.
Khi tới được chân núi, bọn họ chỉ thấy được chỗ đó có một tòa cung điện cổ xưa. Mà từ lúc đến đây, thần sắc trên mặt Phương Chính cũng trở nên nghiêm túc và trang trọng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, rất nhiều đệ tử cũng không dám nói gì, mà tập trung chú ý vào cung điện yên tĩnh và trang trọng ở trước mặt.
Trước tòa cung điện cổ xưa này là một quảng trường bằng đá xanh. Mà lúc này, mọi người nhanh chóng phát hiện pía trên quảng trường rỗng tuếch chỉ có một lão nhân đang mặc áo gai, thân hình còng xuống, cầm cái chổi trong tay chậm rãi quét lá khô trên quảng trường.
Bọn họ vừa đảo mắt qua lập tức phát hiện quanh thân lão nhân quét rác này cũng không có bất kỳ chấn động nào của nguyên khí, vì vậy cũng không chú ý đến ông ấy nữa.
Nhưng khi nhìn thấy vị lão nhân này, Phương Chính nghiêm mặt lại và trang trọng cúi người hành lễ.
Chỉ là lão nhân kia cũng không hề có chút phản ứng nào, giống như là một người câm điếc.
Nhìn về phía rất nhiều đệ tử giống như còn đang nghi hoặc, Phương Chính thấp giọng nói:
- Vị lão nhân gia này chính là gia nô đi thoe lão tổ năm đó, thậm chí có thể nói ông ấy là người theo lão tổ trong khoảng thời gian dài nhất. Chỉ là thiên phú của ông ấy cũng không tốt lắm cho nên tu vi nguyên khí cũng không quá cao.
- Lão tổ niệm tình ông ấy cho nên góp nhặt rất nhiều tài nguyên trân quý và giúp ông luyện chế ra một viên Thiên Thọ đan, làm cho ông ấy có thêm nghìn năm thọ nguyên. Có thể nói rằng, xét về bối phận trong Thương Huyền tông, ông ấy cũng sẽ không thấp hơn Lôi Quân phong chủ của Lôi Ngục Phong.
- Chỉ là tính cách của ông ấy rất cổ quái, lại không thích quyền thế, sau khi lão tổ vẫn lạc, ông vẫn một mực làm một người quét rác trên núi ở trên Thánh Nguyên Phong.
- Chính vì thế, các ngươi không thể hỗn láo với ông ấy, có thể gọi ông là Huyền Lão.
Phương Chính khuyên bảo.
Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng không dám lãnh đạm, tất cả đều tranh thủ thời gian khom người hành lễ với vị lão nhân kia.
Chu Nguyên cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn về phía vị lão nhân kia. Lúc trước, Thương Huyền lão tổ cũng chưa từng nói cho hắn biết những tin tức này, hẳn là bởi vì lúc đó Thương Huyền lão tổ cũng gần kề chỉ là do một luồng chấp niệm biến thành mà thôi.
Sau đó ánh mắt của hắn lướt qua chân núi, đi theo đường núi, nhìn lên đỉnh núi đang bị sương mù che lấp kia.
Mà khi ánh mắt của hắn nhìn lên trên đó thì trong nháy mắt hắn bỗng nhiên phát giác được thánh văn cổ xưa ở chỗ sâu trong đồng tử của mình tựa hồ là có chút xao động.
Loại xao động này mặc dù rất nhỏ nhưng lại làm cho Chu Nguyên chấn động mạnh, trong nội tâm giống như dời sông lấp biển.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn bảo trì bình tĩnh, chỉ là bàn tay giấu trong tay áo có chút kích động mà nắm chặt.
Đây là lần thứ nhất hắn cảm giác được Phá Chướng thánh văn có động tĩnh như thế. Xem ra, đúng như lời mà Thương Huyền lão tổ đã nói, đạo thánh văn thứ hai kia ở bên trên ngọn núi chính này!
Chỉ là ngọn núi chính đã bị phong ấn, hắn phải làm như thế nào mới có thể đi vào đây?