Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 295: Phong Ấn Trên Ngọn Núi Chính

Chưa xác định
Chương 295: Phong ấn trên ngọn núi chính

Chu Nguyên thu hồi ánh mắt từ ngọn núi chính thần bí bị sương mù bao phủ, nhíu mày, trong nội tâm bất đắc dĩ thở dài.

Hắn đã có thể xác định, đạo thánh văn thứ hai chính là ở bên trên ngọn núi chính này, nhưng bây giờ nan đề là hắn sẽ phải làm như thế nào mới có thể đi vào.

Dù sao hắn không có khả năng để lộ ra tin tức về đạo thánh văn thứ hai được. Nếu làm như thế, rất có thể hắn sẽ gặp tai hoạ. Bởi vì hắn cũng không rõ ràng lắm bên trong Thương Huyền Tông đến tột cùng có vấn đề hay không.

Mà thánh văn quan hệ đến Thương Huyền Thánh Ấn, ai có thể nắm giữ vật ấy thì có thể trở thành Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên, áp đảo rất nhiều tông phái. Ý tưởng này quá hấp dẫn. Hiện tại, thực lực của bản thân Chu Nguyên quá yếu ớt, hắn căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình.

Chu Nguyên nghĩ nghĩ. Bỗng nhiên, hắn nhìn về phía vị chấp sự tên là Phương Chính kia và nói:

- Phương sư thúc, vậy ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong chúng ta đến lúc nào mới có thể cởi bỏ phong ấn?

Phương Chính là người hiền hoà, nghe Chu Nguyên hỏi vậy cũng chỉ cười cười và nói:

- Kỳ thật muốn cởi bỏ phong ấn cũng không khó, chỉ cần phong chủ của Thánh Nguyên Phong cầm Ấn tín của phong chủ là có thể cởi bỏ phong ấn.

- Nhưng hiện tại vấn đề là Thánh Nguyên Phong chúng ta không có phong chủ. Mặt khác, Ấn tín của phong chủ cũng bị lão tổ lưu ở bên trong ngọn núi chính. Phong ấn này là do lão tổ tự mình bố trí, người có thực lực càng cường hoành, khi tiến vào trong đó càng dễ dàng bị phong ấn phản kích.

- Cho nên dù là Thanh Dương chưởng môn cũng không dám đơn giản tiến vào.

Nghe Phương Chính nói vậy, Chu Nguyên lập tức cảm thấy đau cả đầu.

- Chẳng lẽ Thánh Nguyên Phong chúng ta không có suy nghĩ qua việc cứ chọn một phong chủ đi ra hay sao?

Chu Nguyên lại hỏi, Ấn tín của phong chủ tạm thời không lấy được, vậy thì tông môn cũng nên chọn một người để ngồi vào vị trí phong chủ kia chứ?

Hôm nay, tình cảnh của Thánh Nguyên Phong quả thực giống như là quần long vô thủ (bầy rồng không có người đứng đầu).

Phương Chính bất đắc dĩ cười, nói:

- Dựa theo quy củ của Thương Huyền Tông chúng ta, Ấn tín của phong chủ tượng trưng cho thân phận, nếu như không có ấn này, đó chính là danh bất chính, ngôn bất thuận. Hơn nữa, bảy cái Ấn tín của phong chủ là do lão tổ tự tay luyện chế. Chúng không chỉ tượng trưng cho thân phận phong chủ đồng thời cũng chí bảo cực kỳ lợi hại, có được uy lực khôn cùng, thậm chí có thể nói chúng là bảo vật trấn tông của Thương Huyền Tông.

- Cho nên nếu Thánh Nguyên Phong chúng ta muốn chọn ra phong chủ vậy thì vị phong chủ nhất định phải nắm giữ Ấn tín của phong chủ tương ứng với Thánh Nguyên Phong.

Lần này, không chỉ có Chu Nguyên im lặng, đệ tử khác cũng nhìn nhau, cười khổ không thôi.

Muốn tuyển phong chủ thì nhất định cần phải có Ấn tín của phong chủ nhưng Ấn tín của phong chủ lại ở trên ngọn núi chính bị phong ấn, không người nào có thể lấy được, mọi chuyện hiển nhiên là đã biến thành một cái tuần hoàn chết.

- Chẳng lẽ chưởng môn cùng mấy vị phong chủ không nghĩ được biện pháp gì hay sao?

Chu Nguyên tỏ vẻ cân nhắc cho Thánh Nguyên Phong.

Phương Chính cũng chỉ nghĩ là Chu Nguyên đang lo cho tương lai khi hắn đang có thân phận đệ tử của Thánh Nguyên Phong. Lúc này, hắn cười nói:

- Biện pháp ngược lại là có nghĩ đến, phong ấn bên trên ngọn núi chính tựa hồ là gặp mạnh thì sẽ càng cường. Cho nên dù là Thanh Dương chưởng môn hay mấy vị phong chủ ra tay cũng chưa chắc có thể thành công. Nhưng sau khi thử nghiệm, suy đoán hồi lâu, chưởng môn cùng mấy vị phong chủ đã phát hiện, nếu để cho đệ tử ra tay thì xác xuất thành công còn có thể cao hơn một chút.

- Cho nên chưởng môn cùng mấy vị phong chủ liền thương nghị để đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong gánh vác trách nhiệm này.

Nói đến chỗ này, Phương Chính cười khổ lắc đầu:

- Đáng tiếc, những năm này, chúng ta vẫn không có thành công.

- Vì cái gì mà lại không thành công?

Có đệ tử không nhịn được mà hỏi.

Phương Chính trên mặt hiển hiện một vòng xấu hổ, vội ho một tiếng, nói:

- So với sáu Phong khác, Thánh Nguyên Phong chúng ta khẳng định hơi yếu một chút. Đệ tử thủ tịch của sáu Phong khác nhất định có thể được liệt kê vào bảng danh sách dự bị cho vị trí Thánh Tử của Thương Huyền Tông chúng ta, nhưng đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chúng ta những năm này cũng không có người đủ năng lực tiến vào bảng danh sách này.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của rất nhiều đệ tử lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nói nửa ngày, nguyên lai là bởi vì những năm này, đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong bọn họ không có đủ thực lực, căn bản chống không tiến được vào ngọn núi chính để cầm Ấn tín của phong chủ ra.

Vừa nghĩ đến chuyện này, rất nhiều đệ tử cảm thấy khó chịu, Thánh Nguyên Phong quả nhiên rất thê thảm, hoàn toàn không phải là chỗ để đi.

Cảm nhận được không khí trầm mặc, Phương Chính cũng tranh thủ thời gian nói:

- Nhưng các ngươi không cần lo lắng, vấn đề này có lẽ rất nhanh là có thể giải quyết rồi.

Những đệ tử kia nghi hoặc nhìn qua.

Phương Chính nói:

- Thanh Dương chưởng môn cùng mấy vị phong chủ cũng biết được chuyện đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong liên tục thất thủ. Cho nên lần này sau khi thương nghị, Linh Quân phong chủ đề nghị để Kiếm Lai Phong bọn họ phái Lục Hồng trưởng lão cùng với môn hạ đệ tử nhất mạch của ông, chuyển sang Thánh Nguyên Phong chúng ta. Mà môn hạ của Lục Hồng trưởng lão có vô số thiên kiêu, đại đệ tử Viên Hồng còn có thiên tư cực kỳ xuất chúng. Cho dù là tại Kiếm Lai Phong, nơi có nhân tài đông đúc, hắn cũng có đủ năng lực để xếp vào Top 3.

- Tuy nói Viên Hồng cũng không có nổi tiếng như mười đại Thánh Tử nhưng cũng là người có tư cách trùng kích vị trí Thánh Tử.

- Cho nên nếu như một năm sau, Viên Hồng có thể đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, như vậy hắn có thể tiến vào ngọn núi chính, xem thử có thể thu hồi Ấn tín của phong chủ hay không.

- Một khi thành công, Thánh Nguyên Phong chúng ta lại có thể xuất hiện phong chủ rồi.

Nghe hắn nói xong, tất cả đệ tử đều nhìn nhau và khóe miệng thoáng co giật, trong lòng càng lạnh. Chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của Thánh Nguyên Phong, kết quả làm đến cuối cùng lại vẫn phải nhờ đến Phong khác phái đệ tử phái tới lấy thân phận đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong.

Chuyện này nói ra tựa hồ là có chút mất mặt.

Nhưng bọn họ cũng biết, ai bảo rất nhiều đệ tử của Thánh Nguyên Phong đều không có năng lực, đảm đương không nổi trách nhiệm đấy.

Phần đông đệ tử động tâm, xem ra vị Lục Hồng trưởng lão kia đúng là có chút năng lực, nếu như có thể trở thành môn hạ của hắn, có lẽ cuộc sống sau này sẽ khá hơn một chút.

Mà khi phần đông đệ tử còn đang suy tính chuyện này, Chu Nguyên cùng Yêu Yêu liếc nhau, cả hai lại hơi hơi nhíu mày. Xem ra, Lục Hồng kia chính là trưởng bối của hai người Lục Phong, Lục Huyền Âm rồi.

Ánh mắt của Chu Nguyên lập loè. Nếu quả thật để môn hạ đệ tử của Lục Hồng kia thu hồi Ấn tín của phong chủ, vậy có phải là Lục Hồng có thể mượn công lao này để trở thành phong chủ của Thánh Nguyên Phong hay không?

Mặc dù tạm thời còn không có nhìn thấy Lục Hồng nhưng Chu Nguyên lại có cảm giác, nếu để Lục Hồng đã trở thành phong chủ của Thánh Nguyên Phong, chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn sẽ không quá tốt.

Hơn nữa quan trọng nhất là Chu Nguyên không biết nếu như Thánh Nguyên Phong đã có phong chủ thì người này có thể phát giác được đạo thánh văn thứ hai kia hay không.

Khi mà còn chưa làm rõ được chuyện trong Thương Huyền Tông có phải là có tai hoạ ngầm hay không, Chu Nguyên cảm thấy, đạo thánh văn thứ hai kia không thể để cho bất luận kẻ nào phát giác, bằng không thì đến lúc đó không chỉ có đạo thánh văn thứ hai không lấy được, thậm chí còn có khả năng Phá Chướng thánh văn trong cơ thể hắn bị cảm ứng được. Chuyện đó đối với hắn thật sự không biết là phúc hay là họa nữa.

- Phiền toái.

Trong nội tâm Chu Nguyên không nhịn được thở dài một hơi.

Nhưng dưới mắt hắn cũng không có biện pháp nào cả, chỉ có thể đi trước một bước xem từng bước. Dù sao, vẫn còn có một năm nữa thì trận chiến tranh giành vị trí thủ tịch của Thánh Nguyên Phong mới có thể diễn ra.

Đúng lúc này, Phương Chính cũng phủi tay, nói:

- Các ngươi đã tham bái ngọn núi chính xong. Chúng ta cũng tiếp tục đi thôi. Tiếp theo, ta sẽ dẫn các ngươi bái kiến ba vị trưởng lão. Đến lúc đó, các ngươi có thể lựa chọn bái nhập vào môn hạ của ba vị trưởng lão, chính thức trở thành đệ tử của Thánh Nguyên Phong chúng ta.

Nói xong, hắn vung tay áo lên, đám mây bằng nguyên khí dâng lên lại lần nữa từ dưới chân mọi người và tiếp tục chở mọi người bay về chỗ một ngọn núi khác.

Mà sau khi đám mây bằng nguyên khí bay lên không trung, vị lão nhân mặc áo gai kia dừng động tác quét rác lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt già nua nhìn qua những đệ tử rời đi kia, trong đôi mắt đục ngầu xẹt qua một tia nghi hoặc.

- Vì sao mà ta lại cảm giác được một chút quen thuộc?

Hắn thì thào tự nói với thanh âm khàn khàn.

Bình Luận (0)
Comment