-Nếu như các vị sư đệ có chí hướng muốn cùng gánh vác chức trách lớn ấy với chúng ta thì hãy lựa chọn gia nhập vào dưới sự lãnh đạo của Lục sư.
Ngô Cương vừa phát biểu xong thì các đệ tử đứng bên phía Thẩm trưởng lão, Lữ trưởng lão đều bạo động. Bọn họ đều lộ ra vẻ tức giận vô cùng, bởi vì hành động của Ngô Cương là đang chèn ép hai nhóm người mình.
Trưởng lão Thẩm Thái Uyên liếc mắt nhìn qua Lục Hoành, thản nhiên nói:
-Tất cả đệ tử của ông, ngôn ngữ ai nấy đều sắc bén như kiếm, thật chẳng lưu tình chút nào.
Trên khuôn mặt trắng không râu của Lục Hoành lộ ra vẻ cười tươi, hắn rất tùy ý mà nói:
-Kiếm Lai Phong chúng ta vốn tu luyện kiếm khí, thế nên tính cách ai nấy đều thẳng thắn, lộ liễu, mong rằng Thẩm trưởng lão chớ trách.
Thẩm Thái Uyên hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì.
Dù sao chính Chưởng môn cùng mấy vị Phong Chủ là người quyết định để nhóm người Lục Hoành gia nhập vào Thánh Nguyên Phong. Bản thân Thẩm Thái Uyên cũng chỉ là một vị trưởng lão, không thể phản đối được gì. Hơn nữa, trong những năm này, chính bản thân Thánh Nguyên Phong vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì giờ còn trách ai?
Chỉ là lỡ như mà để cho vị trí Thủ tịch đệ tử của Thánh Nguyên Phong rơi vào trong tay của đám người Lục Hoành, hơn nữa bọn hắn lại còn có thể thu hồi được Phong Chủ Ấn, vậy thì đây quả thật là một sự kiện cực kì mất mặt của hai nhóm đệ tử cũ của Thánh Nguyên Phong.
Thẩm Thái Uyên nhìn về phía Lữ Tùng. Thế nhưng Lữ Tùng cũng chỉ đành lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Dù sao, thực lực của Thánh Nguyên Phong cũng không thể so sánh với sáu ngọn núi còn lại. Thế nên trong những năm này, sau khi tuyển sơn đại điển kết thúc thì đa phần những đệ tử có thiên phú tốt sẽ lựa chọn gia nhập vào sáu ngọn núi khác. Trải qua năm này tháng nọ, thực lực của sáu ngọn núi thì càng ngày càng mạnh, mà đệ tử của Thánh Nguyên Phong lại càng ngày càng bị rớt lại phía sau. Thậm chí cho đến bây giờ thì không có một ai của Thánh Nguyên Phong Bọn họ có thể giành lấy được một vị trí trong thập đại Thánh Tử của Thương Huyền tông.
Trong lúc mà mấy vị trưởng lão đang nói chuyện thì ở phía dưới, có rất nhiều đệ tử đã chịu sự ảnh hưởng từ lời nói của Ngô Cương. Dù sao đa phần bọn họ cũng đều là bị cưỡng ép phân phối gia nhập vào Thánh Nguyên Phong. Thế nên bây giờ, khi nhìn thấy nhóm người của Trưởng lão Lục Hoành có xuất thân từ Kiếm Lai Phong thì rất nhiều đệ tử đều mừng rỡ vô cùng. Đừng quên bây giờ, trong Thương Huyền tông thì Kiếm Lai Phong là một trong những nơi có sức hấp dẫn nhất với các đệ tử.
Thế là chỉ sau một hồi rối loạn thì có hơn phân nửa các đệ tử mới tới đều vội vàng đứng về phía vị trí của Ngô Cương.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì nhóm người đứng bên Thẩm trưởng lão cùng Lục trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
Cô gái tên là Lữ Yên kia thì càng là tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận vô cùng mà nhìn chằm chằm về phía những đệ tử kia, nói:
-Đúng là một đám chỉ biết nịnh nọt! Với loại người này thì không cần cũng được!
Ngô Cương nhìn thấy lời nói của mình đã có hiệu quả thì lộ ra nụ cười đầy đắc ý. Sau đó hắn lại nhìn về hướng những đệ tử còn đang đứng ở giữa sân. Mà những đệ tử này đều đứng ở sau lưng Chu Nguyên, có vẻ như là đều nghe theo sự chỉ huy của người này.
Dù sao thì Chu Nguyên cũng là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển, bản thân hắn cũng có sức cuốn hút riêng của mình. Những đệ tử khác nhìn thấy hắn không vội vã lựa chọn thì cũng bình tĩnh lại, tạm thời quan sát.
Ánh mắt Ngô Cương lướt qua Chu Nguyên, trong con ngươi hiện lên vẻ khó lường, sau đó hắn lại nhìn về phía trưởng lão Lục Hoành.
Hai mắt Lục Hoành cũng hơi mở, quét nhìn Chu Nguyên một chút, nhưng cũng không tự mình mở miệng mà chỉ gật gật đầu ra hiệu cho Ngô Cương.
Ngô Cương thấy vậy thì cười một tiếng, nói với Chu Nguyên:
-Chắc hẳn vị sư đệ này chính là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển nhỉ? Từ rất sớm thì ta đã được nghe thấy tên của cậu, Lục sư chúng ta cũng có chút thưởng thức với năng lực của cậu. Mặc dù vị trí thứ nhất này của cậu là dựa vào chút may mắn và chiến thắng Lục Phong sư đệ, thế nhưng lòng dạ của Lục sư chúng ta cũng rất bao dung. Chỉ cần cậu gia nhập vào cùng với chúng ta thì Lục sư sẽ không để ý tới chuyện lúc trước, dốc lòng dạy bảo.
Ngữ khí của Ngô Cương có vẻ cực kỳ khó chịu. Có thể nghe ra là tên Ngô Cương này cũng chẳng coi trọng Chu Nguyên là mấy. Ngược lại, lại thể hiện ra ý tứ rằng Chu Nguyên phải có phúc lắm mới có thể được gia nhập vào dưới tay của Lục sư.
Ngô Cương cười híp cả mắt, nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nói:
-Cậu thấy đề nghị của ta thế nào? Có muốn được học tập dưới sự chỉ đạo của Lục sư hay không?
Lúc này, hai vị trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng cũng chú ý nhìn lại.
Cùng lúc, rất nhiều đệ tử đang đứng sau hai người bọn họ, bao gồm cả người thanh niên tên Chu Thái cùng cô gái lạnh lùng Lữ Yên kia cũng chuyển mắt nhìn đến. Hiển nhiên, mấy người bọn họ cũng đã biết được tin tức rằng người đứng thứ nhất của lần tuyển sơn đại điển này lại lựa chọn gia nhập vào Thánh Nguyên Phong.
Phải nói rằng đây là một sự kiện cực kỳ hiếm thấy.
Đối mặt với rất nhiều ánh mắt đang quan sát mình, Chu Nguyên nở một nụ cười với Ngô Cương, nói:
-Đã là đệ tử của Lục sư thì không ai không phải là kiêu tử. Thực sự, có thể gia nhập vào và trở thành một thành viên trong đó thì quả là một điều vinh hạnh.
Nghe được Chu Nguyên nói như vậy thì Ngô Cương lập tức nở nụ cười. Y cảm thấy cái tên Chu Nguyên vừa giành được vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển này cũng chẳng có gì là ghê gớm. Chờ sau khi tên này gia nhập vào dưới tay của Lục sư thì hắn sẽ dành thời gian hành hạ tên này, trút giận cho Lục Huyền Âm sư muội
Chu Thái cùng Thẩm Thái Uyên thấy thế thì trong mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng.
Lữ Yên cũng nói với vẻ lạnh lùng:
-Hóa ra người đứng đầu của lần tuyển sơn đại điển này chỉ là một kẻ yếu đuối như vậy. Hừ, còn nhớ người giành được vị trí thứ nhất của lần tuyển sơn đại điển trước đây chính là Sở Thanh sư huynh của Thương Huyền Phong. Đến hôm nay thì sư huynh đã trở thành người đứng đầu của thập đại Thánh Tử.
-Đem ra so sánh thì tên Chu Nguyên này kém quá nhiều.
Vừa mới nhắc tới người Sở Thanh sư huynh kia khi trong con mắt của Lữ Yên lại hiện lên gợn sóng lăn tăn, có vẻ như là lòng mang hâm mộ.
-Tốt lắm, ánh mắt của thằng nhóc cậu không tệ một chút nào! -Ngô Cương chỉ vào Chu Nguyên, gật đầu, cười nói:
-Nếu đã như vậy, vậy sau này...
Thế nhưng ngay tại lúc mà Ngô Cương còn đang định nói điều gì đó thì thanh âm của Chu Nguyên lại vang lên một lần nữa:
-Tuy nhiên, chính là bởi vì dưới tay Lục sư đã có rất nhiều đệ tử tài năng, thế nên ta cảm thấy cho dù mình có gia nhập vào đây thì cũng chỉ tựa như một bông hoa trong rừng hoa, chẳng đáng là gì...Cho nên, có lẽ lựa chọn gia nhập và học tập dưới sự chỉ đạo của hai vị trưởng lão khác sẽ càng thích hợp hơn với ta.
Bị cắt đứt, âm thanh của Ngô Cương ngừng lại, ngón tay của hắn vẫn còn ở trong tư thế chỉ vào Chu Nguyên, thần sắc trên khuôn mặt thì càng lúc càng ngưng đọng lại.