Trên quảng trường lát đá xanh, âm thanh của Chu Nguyên lại vang lên một lần nữa khiến cho bầu không khí ở trên sân trở nên cứng ngắc. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên.
Hiển nhiên, mọi người cũng không ngờ rằng Chu Nguyên sẽ lựa chọn gia nhập vào hai vị trưởng lão khác.
Dù sao, nói một cách công bằng thì nhóm người dưới tay trưởng lão Lục Hoành có thực lực mạnh nhất trong số ba nhóm người của Thánh Nguyên Phong bây giờ.
Tuy nhiên, Chu Nguyên lại hiểu rõ ràng lựa chọn này của mình là chính xác và hiển nhiên. Bởi vì từ vừa mới bắt đầu thì hắn đã quyết định rằng mình sẽ không gia nhập vào nhóm người của Lục Hoành.
Bởi vì Chu Nguyên đã rất nhạy cảm mà phát hiện được một chút địch ý bắt nguồn từ trong ngôn ngữ cũng như trong ánh mắt khi đang trao đổi với trưởng lão Lục Hoành của tên Ngô Cương kia. Hiển nhiên, loại địch ý này là bắt nguồn từ việc Chu Nguyên có mâu thuẫn với hai người Lục Phong và Lục Huyền Âm.
Rõ ràng là vị trưởng lão Lục Hoành này cũng không có lòng dạ rộng rãi như những gì mà tên Ngô Cương kia vừa nói.
Dựa theo những gì mà Chu Nguyên suy đoán, nếu quả thực là hắn gia nhập vào và trở thành đệ tử của Lục Hoành thì sau này bản thân mình sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức. Thậm chí nếu như hai người Lục Phong cùng Lục Huyền Âm kia muốn tìm tới đòi trả thù thì vị trưởng lão Lục Hoành này cũng sẽ không bảo vệ mình, trái lại sẽ còn đem mình giao cho hai người bọn họ để giúp cho bọn họ trút giận.
Thế nên, để tránh cho việc mình sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức vào ngày sau, suy nghĩ đầu tiên của Chu Nguyên chính là loại bỏ khả năng mình trở thành đệ tử của Lục Hoành. Dù sao theo Chu Nguyên thấy, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tu luyện thì dù cho có gia nhập vào và trở thành đệ tử của ai đi nữa cũng không khác nhau là mấy.
Đừng quên Chu Nguyên còn nắm giữ Phá Chướng Thánh Văn. Nói thật ra, bây giờ, Chu Nguyên đã có thể không cần phải có người chỉ dạy cho mình trên phương diện tu luyện Nguyên thuật.
Hành động cự tuyệt này của Chu Nguyên đã khiến cho những đệ tử của hai vị trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng cảm thấy kinh ngạc. Hiển nhiên, lựa chọn của Chu Nguyên cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
-Vị sư đệ mới tới này cũng có cá tính đấy chứ! -Chu Thái cười nói. Khi nhìn về phía Chu Nguyên thì trong ánh mắt của hắn đã hiện lên vẻ khen ngợi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lữ Yên cũng phình lên, nín nhịn một hồi, cuối cùng thì vẻ lạnh lẽo trên gương mặt xinh đẹp cũng tiêu tán rất nhiều, nói:
-Trông bộ dạng bây giờ mới thấy có đôi chút can đảm...
Những đệ tử khác của hai vị trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng cũng dành cho Chu Nguyên một cái nhìn thân thiện cùng hoan nghênh.
Ngược lại, đệ tử dưới tay Lục Hoành lại dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía Chu Nguyên. Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy việc Chu Nguyên từ chối yêu cầu của Ngô Cương đã gây tổn hại tới mặt mũi cùng uy nghiêm của nhóm người mình.
Đặc biệt là tên Ngô Cương kia, lúc này thì vẻ mặt hắn đã cực kỳ âm trầm. Lúc trước hắn còn lầm tưởng là Chu Nguyên là kẻ biết điều, nào ngờ tới thằng nhãi này chỉ nói một vòng liền đảo ngược lại lời nói, khiến cho hành động chỉ tay vừa nãy của Ngô Cương trở thành trò cười.
-Ngươi!!!
Con mắt của Ngô Cương trở nên sắc bén, hắn nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nói gần nói xa:
-Chu Nguyên sư đệ quả là người có cá tính. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân may mắn giành được vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển thì đã trở thành nhân vật quan trọng, khiến cho nhóm đệ tử của Lục sư chúng ta đã không thể không có ngươi rồi chăng?
-Hay ngươi cho rằng chỉ cần trở thành người đứng thứ nhất của tuyển sơn đại điển thì tương lai sẽ trở thành người như Sở Thanh sư huynh của Thương Huyền phong rồi chăng? -Nói đến đây thì giọng nói của Ngô Cương đã tràn đầy vẻ mỉa mai.
Dù sao, ở nơi nội sơn này thì có không ít đệ tử đã từng là người đứng đầu của một kỳ tuyển sơn đại điển nào đó. Có một phần trong số họ đã giành được những thành tựu to lớn, thế nhưng tương tự cũng có không ít người lại chẳng thu hoạch được gì, dần dần trở nên phai mờ trong mắt mọi người.
Ngô Cương vừa mở miệng liền vênh váo hung hăng mà răn dạy Chu Nguyên một phen, sau đó mới hơi chậm lại tốc độ một chút, nói:
-Chu Nguyên sư đệ, không thể phủ nhận rằng cậu cũng có chút ít thiên phú hơn người. Thế nhưng cũng đừng cậy vào nó mà kiêu căng tùy ý. Nếu như cậu không nắm chắc cơ hội lần này, ngày sau có hối hận thì cũng đã muộn mất rồi.
Chu Nguyên nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói:
-Ta cảm thấy bản thân mình không thích hợp với sự chỉ bảo của Lục sư. Mong rằng Ngô Cương sư huynh không cần phải khuyên thêm điều gì nữa!
Trong lời nói của Ngô Cương còn kèm theo cả sự uy hiếp khiến cho Chu Nguyên cực kỳ không thích. Thế nên hắn từ chối thẳng thừng, cũng lại lười nhác còn phải nói thêm điều gì.
Ánh mắt của Ngô Cương càng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt rất là không dễ nhìn.
Ngô Cương còn định nói tiếp cái gì đó, thế nhưng lại nhìn thấy trưởng lão Lục Hoành đã mở mắt, phất phất tay ra hiệu với mình, thế là chỉ đành ngậm miệng, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ hung hăng mà nhìn về phía Chu Nguyên.
-Nếu bản thân hắn đã không muốn, vậy thì cũng không cần ép buộc. Dù sao trong số các đệ tử của ta cũng không thiếu người đã từng là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển. -Lục Hoành thản nhiên nói.
Nói xong, Lục Hoành lại không thèm liếc nhìn Chu Nguyên thêm một cái nào nữa. Bởi vì theo Lục Hoành thấy, thì hành động từ chối gia nhập vào nhóm người mình của Chu Nguyên cũng chính là đang tự phá hủy tiền đồ của mình. Chờ đến ngày sau khi kẻ này nếm phải đau khổ thì sẽ biết được hành động của mình vào ngày hôm nay là ngu xuẩn đến mức nào.
Mà lại, chỉ là một người có thứ hạng đứng đầu ở tuyển sơn đại điển mà thôi, nói thẳng ra thì đây chỉ là người thứ nhất trong số các đệ tử ngoại sơn. Thế nhưng đừng quên đây là nội sơn, đệ tử ở nơi đây đều là những người từng phải trải qua quá trình lựa chọn cùng sàng lọc kỹ càng, không ai không phải là người tài năng. Chỉ cần qua một đoạn thời gian thì tên Chu Nguyên này sẽ trở nên phai nhạt dưới sự ưu tú của những đệ tử ấy.
Trong dự định của Lục Hoành, hắn quả thực là có chút hứng thú với thành tích đạt được vị trí thứ nhất trong tuyển sơn đại điển kia của Chu Nguyên. Thế nên nếu như Chu Nguyên lựa chọn trở thành đệ tử của mình thì hắn sẽ suy xét tới việc mang theo Chu Nguyên đến gặp và nói lời xin lỗi với Lục Phong cùng Lục Huyền Âm. Đồng thời, nếu như Chu Nguyên biết nghe lời thì Lục Hoành cũng sẽ chỉ bảo cho một chút. Thế nhưng xem ra là kẻ này cũng chẳng phải là người biết điều.
Ngô Cương hiểu rất rõ tính tình của Lục Hoành. Thế nên khi nghe được câu nói của Lục Hoành thì hắn liền biết được, rằng hành động của Chu Nguyên đã khiến cho Lục sư không thích. Nghĩ tới đây, trên mặt của Ngô Cương liền nở ra nụ cười tựa như khi chứng kiến người khác gặp họa.
Tuy nhiên, Chu Nguyên lại không thèm để ý tới mấy thứ này. Từ vừa mới bắt đầu thì Chu Nguyên đã sinh ra cảm giác không thích với phong cách làm việc của người trưởng lão Lục Hoành này. Nếu như bây giờ lại trở thành đệ tử của hắn thì chỉ e là sau này sẽ phải bị làm cho khó chịu không biết bao lần.