Vút Vút!
Trong không gian tựa như được sinh ra từ Hỗn Độn này đang có từng sợi khí tức Thái Sơ với màu sắc đen tuyền nổi trôi lơ lửng ở bốn phía tạo nên một cảm giác huyền ảo mà kỳ diệu.
Tại một góc của không gian này, một dòng khí lưu màu đen tuyền đang tụ tập lại tạo thành một cơn lốc xoáy, từ trung tâm của cơn lốc xoáy ấy tỏa ra khi tức của Thái Sơ hết sức hùng hồn.
Thần hồn của Chu Nguyên đang bay lơ lửng ở trung tâm của luồng lốc xoáy này. Hắn đang không ngừng di chuyển, đồng thời săn bắt khí Thái Sơ ở chung quanh.
Thái Sơ Thiên có cửu trọng. Bởi vì cảnh giới bây giờ của Chu Nguyên là Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên, thế nên thần hồn của hắn cũng đang ở đệ nhị trọng của Thái Sơ Thiên. Hiển nhiên, nơi này chứa đựng Thái Sơ khí dày đặc hơn nhiều so với ở tầng một.
Thế nên lượng Thái Sơ khí mà Chu Nguyên có thể vận chuyển được cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
-Hai món bảo vật Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ đều thật lợi hại, có thể trợ giúp cho thần hồn của mình trở nên bền bỉ hơn nhiều.
Trong lúc đang vận chuyển Thái Sơ khí thì Chu Nguyên đã cảm nhận được mức độ tiêu hao của thần hồn trở nên ít hơn rất nhiều. Nếu như trong những lần tu luyện trước đây, đến cùng thời điểm như thế này thì mức độ chịu đựng của hắn đã là cực hạn, thế nhưng hôm nay, dưới sự trợ giúp của Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ thì thần hồn của Chu Nguyên vẫn vận chuyển một cách thành thạo trơn tru.
Điều này khiến cho Chu Nguyên không nhịn được cảm thán trong lòng. Không hổ là Thương Huyền tông, tài lực thật là hùng hậu, ngay cả những món bảo bối tốt thế này cũng có thể phát cho các đệ tử để trợ giúp cho việc tu luyện. Nếu đem mấy món bảo vật này đặt ở Thương Mang đại lục của bọn hắn thì đây chắc chắn sẽ là bảo bối cất giấu không truyền ra ngoài của các đại vương triều, đại gia tộc.
“Trong lần vận chuyển thứ nhất thì mình có thể kéo dài trong khoảng thời gian hơn hai ngàn hơi thở. Trải qua khoảng thời gian này, thông qua rèn luyện độ thuần thục thì thời gian ấy đã tăng lên tới ba ngàn hơi thở.”
“Lần này, nhờ vào sự trợ giúp của hai món bảo vật Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ này thì có lẽ là mình có thể kéo dài thời gian tới năm ngàn hơi thở.”
Nghĩ đến đây thì trong lòng Chu Nguyên không khỏi vui mừng. Bởi vì khi tu vi tăng lên thì lượng Thái Sơ khí có thể mang đến trong mỗi một hơi thở sẽ nhiều hơn rất nhiều, đồng thời, bởi vì số lượng vận tải nhiều hơn nên thần hồn cũng bị tiêu hao nhanh hơn.
Thế mà Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ lại có thể trợ giúp cho Chu Nguyên kéo dài thời gian vận chuyển lên tới hơn 1.000 hơi thở, từ đây cũng có thể thấy được sự lợi hại của hai bảo vật này.
Không thể nghi ngờ rằng chỉ với hai món bảo vật này thì tốc độ tu luyện của Chu Nguyên sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong lòng vui vẻ, thần hồn của Chu Nguyên cũng không ngừng vận chuyển, nhanh chóng thu gom lại những sợi khí lưu màu đen tuyền này.
Chu Nguyên cứ miệt mài làm việc như vậy, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Đến một mức độ nhất định, rốt cuộc thì thần hồn của Chu Nguyên đã bắt đầu truyền tới cảm giác suy yếu. Đây là dấu hiệu khi lực lượng của thần hồn bị tiêu hao quá độ. Hiển nhiên, khả năng chịu đựng của Chu Nguyên đã sắp đạt tới cực hạn.
Lúc này, luồng gió xoáy được hình thành từ khí lưu màu đen tuyền đang vây xung quanh thần hồn của Chu Nguyên cũng lớn mạnh hơn rất nhiều.
Chu Nguyên dõi mắt nhìn mức độ hùng hậu của luồng gió xoáy này, cảm thấy hài lòng, liền định rời khỏi Thái Sơ Thiên
Tuy nhiên ngay tại lúc mà Chu Nguyên vừa muốn rời đi thì đột nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý tưởng:
“Nếu như Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ có thể phụ trợ cho thần hồn của mình, vậy Thánh Hồn Tinh thì sao?”
Có thể nói, Thánh Hồn Tinh là một món bảo vật cực kỳ quý giá, có tác dụng cực lớn đối với thần hồn. Trước đây, Chu Nguyên vẫn chưa từng nghĩ tới việc sử dụng nó để hỗ trợ cho thần hồn, thế nhưng bây giờ, khi gặp được Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ, hắn lại cảm thấy có lẽ mình đã sơ suất coi thường tác dụng của Thánh Hồn Tinh rồi.
Nghĩ tới là làm, Chu Nguyên dự định thử một lần.
Thế là ý thức của Chu Nguyên chìm vào trong đầu, bắt đầu cảm ứng đến Thánh Hồn Tinh.
Chỉ qua vài giây ngắn ngủi thì đột nhiên, trong lòng Chu Nguyên nhảy một cái. Lại sau đó, hắn cảm giác được là có một vật gì đó không ngừng tỏa ra Thánh quang đang từ từ bay lên từ trong thần hồn của mình, cuối cùng lại lơ lửng ở trên đỉnh đầu.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy đang có một viên thủy tinh cầu màu ngà sữa đang chậm rãi xoay tròn ở bên trong luồng Thánh quang này.
Từng tia thánh quang chiếu rọi xuống, rơi vào bên trên thần hồn của Chu Nguyên.Thế là thần hồn vốn khô kiệt mệt mỏi của Chu Nguyên lại bắt đầu khôi phục từng chút một...
“Quả thật là có tác dụng! Thánh Hồn Tinh cũng có thể được đưa vào nơi Thái Sơ Thiên này!”
Chu Nguyên vô cùng mừng rỡ. Nếu sớm phát hiện ra tác dụng này của Thánh Hồn Tinh thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ mạnh hơn rất nhiều chứ không chỉ có bấy nhiêu.
Cảm thụ được thần hồn đã bắt đầu khôi phục thì Chu Nguyên cũng không lề mề thêm nữa, tiếp tục vận chuyển khí Thái Sơ.
Lần này, được sự giúp đỡ của Thánh Hồn Tinh thì Chu Nguyên lại kiên trì thêm hồi lâu. Mãi cho tới khi thần hồn cảm thấy thật sự mệt mỏi, cũng đồng nghĩa với việc mức độ chịu đựng của thần hồn đã đạt đến cực hạn, ngay cả Thánh Hồn Tinh cũng khó mà khôi phục được.
Chu Nguyên rất hài lòng với kết quả vận chuyển lần này của mình, thế là chuyển động ý niệm, thần hồn liền lập tức mang theo luồng lốc xoáy khí Thái Sơ này lao xuống, dựa theo con đường liên kết để trở về thể xác.
...
Trong đại điện.
Lúc này, đã có rất nhiều đệ tử hoàn thành xong việc tu luyện. Mà những đệ tử mới tới thì càng hưng phấn, không ngừng xì xào bàn tán về trải nghiệm tu luyện tốt đẹp vừa được hưởng khi có sự trợ giúp của Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ.
Bọn họ đều cho rằng, so với ngoại sơn thì điều kiện tu luyện ở nội sơn đã vượt qua rất xa.
Đám người bàn luận xôn xao hồi lâu, rốt cuộc cũng có người phát hiện Chu Nguyên vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Đếm thời gian thì Chu Nguyên đã tu luyện được một lúc hơi lâu rồi, thế mà đến bây giờ vẫn còn chưa kết thúc. Điều này khiến cho đám người cảm thấy có chút khiếp sợ.
-Làm sao mà người này lại vẫn còn đang tu luyện?
-Hắn có thể duy trì được thời gian ở trong Thái Sơ Thiên lâu đến như vậy?!
-Không thể nào, ngay cả đại sư huynh Chu Thái cũng đã kết thúc tu luyện rồi cơ mà!
-...
Rất nhiều đệ tử đều cảm thấy kinh ngạc trong lòng. Đặc biệt là những người đệ tử cũ, ánh mắt của họ đều tràn đầy vẻ hoài nghi mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Dù sao, trong số những đệ tử đai tím thì cũng có hai người mà thần hồn của họ đã đạt tới cấp độ Hư cảnh đại viên mãn. Nhưng dù cho như thế thì việc tu luyện của hai người này cũng đã kết thúc được một lúc rồi.
Tào Sư cũng mở mắt, hết sức lạnh nhạt mà nhìn liếc về phía Chu Nguyên vẫn còn đang ngồi nhắm mắt ở bên cạnh, thản nhiên nói:
-Xem ra vị đệ tử đai vàng xếp hàng thứ ba mới tới này của chúng ta còn biết diễn kịch nữa cơ!
Hiển nhiên, Tào Sư cho rằng Chu Nguyên đã kết thúc tu luyện nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ như mình vẫn còn có dư sức lực, vẫn tiếp tục tu luyện, quả thực là cách làm ngu xuẩn lòe người.
Những đệ tử khác nghe thấy vậy thì không nhịn được cười một tiếng. Chẳng lẽ tên đệ tử Chu Nguyên mới tới này lại ngây thơ tới nhường này?
Mấy người đệ từ đai tím đang ngồi ở phía trên cũng tỏ vẻ nghi ngờ nhìn sang. Dù cho người có thái độ tốt đẹp với Chu Nguyên như Chu Thái cũng cảm thấy đôi chút ngờ vực. Dù sao lần tu luyện này của Chu Nguyên đã kéo dài quá lâu.
-Im lặng!