Tuy nhiên, ngay tại lúc mà đám người đang ồn ào thì Thẩm Thái Uyên lại bỗng nhiên quát lên một tiếng.
Phần lớn đệ tử đều bị giật mình, nhìn về phía Thẩm Thái Uyên. Chỉ thấy lúc này, ánh mắt của Thẩm Thái Uyên đang nhìn chằm chằm Chu Nguyên với vẻ hồi hộp, kích động. Điều này khiến cho các đệ tử đều hơi sững sờ, chẳng lẽ Thẩm Thái Uyên, với thực lực hơn xa bọn hắn, đã nhìn ra điều khác thường gì đó?
Chẳng lẽ thật sự là tên Chu Nguyên này lại có thể kiên trì ở trong Thái Sơ Thiên lâu đến như vậy? Vẻ mặt của đám người đều lộ vẻ khó tin, đồng loạt nhìn về phía Chu Nguyên.
Ông ông!
Giữa những ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ cùng kinh sợ ấy, bỗng nhiên, không gian ở trên đầu Chu Nguyên chấn động một cái. Sau đó, các đệ tử đều nhìn thấy được đang có từng luồng khí lưu màu đen tuyền giáng xuống từ trên trời, bao phủ lại thân hình của Chu Nguyên. Dòng khí lưu này liên tục không ngừng, tưởng như vô cùng vô tận.
Dòng khí lưu màu đen tuyền vừa mới chạm vào thân thể của Chu Nguyên thì lập tức dung nhập vào trong da thịt, tràn vào Khí Phủ, trở thành một phần của Khí Phủ.
Rất nhiều đệ tử đều mở to con mắt, nhìn chòng chọc vào dòng khí lưu màu đen ấy, bắt đầu tính toán thời gian mà chúng hạ xuống.
Một trăm hơi... 500 hơi thở... 1000 hơi thở... 2000 hơi thở...
Đếm mãi, cuối cùng thời gian đã kéo dài tới 3.000 hơi thở. Lúc này, vẻ mặt của rất nhiều đệ tử cũ đều đã lộ rõ sự kinh ngạc. Phải biết, ngay cả đại đa số các đệ tử đai vàng cũng chưa chắc có thể đạt tới khoảng thời gian 3000 hơi thở này.
Có thể nói chỉ có những đệ tử đai tím ngồi ở trên mới có thể có loại trình độ như thế.
Gương mặt vốn tràn đầy vẻ cười lạnh của Tào Sư cũng trở nên có chút khó coi.
Bởi vì bọn hắn đều phát hiện, cho dù tới lúc này thì dòng khí lưu màu đen tuyền đang trút xuống không ngừng trên đầu Chu Nguyêng cũng vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu suy yếu.
Mặc kệ sự kinh ngạc cũng khiếp sợ của đám người, dòng khí lưu khí lưu màu đen tuyền vẫn đang chầm chậm, ổn định rơi xuống.
3500 hơi thở... 4000 hơi thở... 5000 hơi thở!
Tới thời điểm này thì hầu như tất đệ từ đều chấn động, không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, con mắt cũng không tự chủ được mà nhìn về phía vách tường của đại điện.
Cái thành tích thời gian vận chuyển khí Thái Sơ kéo dài tới năm nghìn hơi thở này đã đủ để có thể tiến vào top 10 người đứng đầu trong lịch sử được ghi chép trên Thái Sơ Bích!
Phải biết là trong những năm gần đây, đã không còn có đệ tử nào của Thánh Nguyên Phong còn đủ khả năng đột phá khoảng thời gian tới 5000 hơi thở khi mượn nhờ Thái Sơ Nham, Thái Cổ Bồ trong lần tu luyện thứ nhất!
Trên vị trí cao nhất, khuôn mặt già nua cứng ngắc của Thẩm Thái Uyên cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, con mắt nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên.
Bởi vì vẫn còn có từng sợi khí lưu màu đen tuyền đang hạ xuống, mà chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Cả ba người đứng đầu được ghi danh trên Thái Sơ Bích đều có thành tích kéo dài khoảng thời gian tới 5800 hơi thở trong lần tu luyện đầu tiên. Khi đó, thần hồn của ba người này đều có cảnh giới Thực cảnh!
Dựa vào thành tích bây giờ của Chu Nguyên thì hẳn là thần hồn của cậu ta cũng đã đạt tới trình độ này. Chỉ là không biết liệu có thể đuổi kịp theo ba người kia hay không...?
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua trong sự khẩn trương cùng chờ mong của đám người, đặc biệt là Thẩm Thái Uyên.
5300 hơi thở... 5500 hơi thở... 5800 hơi thở!
Đến lúc này thì bầu không khí ở bên trong đại điện đã là lặng ngắt như tờ. Chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề đang vang lên không ngừng.
Bởi vì dù cho tới bây giờ thì dòng khí lưu màu đen tuyền vẫn còn đang trút xuống, cuối cùng đã vượt qua mức độ 5.800 hơi thở, đứng tại 6,743 hơi thở!
Con số này đã không chỉ vượt xa con số được ghi chép của người đứng thứ nhất trên Thái Sơ Bích, mà mức độ vượt xa còn lớn rất nhiều, tới gần 1.000 hơi thở!
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ hỏang sợ mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Cho dù tên Tào Sư kia cũng tràn đầy vẻ kinh hãi, thần sắc ngưng kết.
Trên vị trí cao nhất, Thẩm Thái Uyên cũng hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng mà nhìn về phía Chu Nguyên. Thân thể của hắn run rẩy vì kích động, lẩm bẩm nói:
-Chẳng lẽ đã tới thời điểm mà Thánh Nguyên Phong chúng ta quật khởi rồi sao?
Bầu không khí bên trong đại điện đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tràn ngập vẻ khó có thể tin khi nhìn về phía Chu Nguyên. Hiển nhiên, ai nấy cũng đều cảm thấy rung động trước thành tích hơn 6.000 hơi thở trong lần vận chuyển thứ nhất này của hắn.
Tới tận 6.700 hơi thở cơ đấy!
Phải biết, dù cho có là những đệ tử ưu tú nhất trong lịch sử huy hoàng của Thánh Nguyên Phong, thì trong lần vận chuyển thứ nhất, dưới sự trợ giúp của Thái Sơ Nham, Thái Cổ Bồ, bọn họ cũng mới chỉ kéo dài được khoảng thời gian tới 5800 hơi thở mà thôi!
Mà Chu Nguyên lại vượt xa cái kỷ lục này tới gần 1.000 hơi thở!
Làm sao mà hắn có thể đạt được thành tích tốt như vậy?!
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Thậm chí, ngay cả những người đệ tử đai tím như Chu Thái, Trương Diễn cũng đều lộ rõ vẻ kinh sợ trên mặt. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ một điều, rằng con số này đại biểu cho điều gì. Sự vượt xa về khả năng kéo dài thời gian vận chuyển của Chu Nguyên đã chỉ ra rằng, ít nhất tại cảnh giới Thái Sơ thì tốc độ tu luyện của Chu Nguyên sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những đệ tử cùng lứa khác.
Bởi vì số lượng khí Thái Sơ mà Chu Nguyên có thể vận chuyển về được trong một lần còn nhiều gấp mấy lần so với những đệ tử đai tím như bọn hắn.
-Quả nhiên, Chu Nguyên sư đệ không phải là kẻ tầm thường. Chẳng trách mà Thẩm sư lại coi trọng cậu ta như vậy. -Chu Thái cảm thấy vui mừng. Tính tình của hắn vốn là ôn hòa và ngay thẳng, thế nên cũng không cảm thấy tiềm lực tốt đẹp mà Chu Nguyên đang thể hiện ra sẽ gây ra uy hiếp gì đến mình. Ngược lại còn vô cùng mừng rỡ, bởi vì trải qua bao nhiêu năm trời suy sụp, cuối cùng thì Thánh Nguyên Phong của bọn họ lại xuất hiện một vị đệ tử có thiên phú phi phàm.
Thế nhưng cũng không phải là người đệ tử nào cũng có tấm lòng bao dung như vậy. Tối thiểu nhất là tên đệ tử Tào Sư kia lại chẳng vui vẻ chút nào khi chứng kiến cảnh tượng này. Lúc này thì khuôn mặt hắn đầy vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chu Nguyên.
Đối với tình cảnh suy sụp đáng lo bây giờ của Thánh Nguyên Phong, Tào Sư lại chưa từng lộ vẻ quan tâm hay lo lắng. Ngược lại, hắn lại cảm thấy đây là trách nhiệm mà Thẩm sư cùng các vị trưởng lão cần phải suy tính, chẳng có bao nhiêu quan hệ cùng với mình. Dù sao thì hắn chỉ là một người đệ tử đai vàng mà thôi.
Nhưng Chu Nguyên lại tạo thành uy hiếp trực tiếp cho địa vị cùng lợi ích của hắn. Bởi vì sự xuất hiện của Chu Nguyên, Tào Sư không chỉ bị mất đi một tòa động phủ cấp Kim Nguyên mà hắn đã ngấp nghé từ lâu, mà bây giờ ngay cả cái ghế ngồi thứ ba trong hàng ngũ các đệ tử đai vàng của hắn cũng đều bị kẻ này chiếm đoạt.
Điều này khiến cho Tào Sư cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Theo hắn nghĩ, mặc kệ là thiên phú của Chu Nguyên có tốt tới bao nhiêu, tiềm lực có lớn tới cỡ nào thì Chu Nguyên cũng chỉ là một tên đệ tử mới tới mà thôi, vậy hắn lấy đâu ra tư cách để leo lên trên đầu trên cổ của mình như vậy?
Đương nhiên, đây không phải là một suy nghĩ bình thường mà một người đệ tử nên có, trái lại chỉ là tâm tính xấu xa khi bị sự ghen tị che mờ đôi mắt mà thôi.
Tào Sư cực kỳ không ưa khi nhìn thấy Chu Nguyên được hưởng những đặc quyền tốt đến như vậy. Còn nhớ bản thân hắn phải vất vả học tập tại Thánh Nguyên Phong trong nhiều năm, cuối cùng mới có thể phát triển từ một người để từ nội sơn phổ thông leo lên trở thành người có vị trí tương đối cao như bây giờ. Trong quá trình này, hắn đã phải nếm trải không biết bao nhiêu gian khổ cùng vất vả. Thế mà kẻ tên Chu Nguyên này lại chỉ là một tên đệ tử mới vào nội sơn, chưa làm được cái gì, lại có thể một bước lên trời, được hưởng biết bao ưu ái. Điều này khiến cho Tào Sư chịu đựng làm sao được?!
Dù sao, trên cõi đời này, còn có rất nhiều người không chịu xem kĩ bản thân, mà chỉ nhìn chăm chăm vào những thứ mà người khác được hưởng, cảm thấy cuộc đời đối xử với mình hết sức bất công.
Lúc này, đã có rất nhiều ánh mắt mang theo vẻ quái dị của các đệ tử xung quanh nhìn về phía Tào Sư. Còn nhớ vừa nãy, chính bản thân Tào Sư là người đầu tiên mở miệng chê bai là Chu Nguyên đang giả bộ. Nhưng nào ngờ tới vừa trào phúng chưa được bao lâu thì Chu Nguyên đã dùng hành động thực tế của mình để phản kích lại, đánh cho hắn đầu choáng mắt hoa.