Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 311: Hơn 6700 Hơi Thở (2)

Chưa xác định
Chương 311: Hơn 6700 hơi thở (2)

Nhìn thấy người khác nhìn mình với lại ánh mắt quái dị này, vẻ mặt của Tào Sư lại càng thêm âm trầm, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên.

Vốn dĩ hắn còn muốn nói đôi câu để lấy lại chút mặt mũi, thế nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống. Lúc này, Tào Sư dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh của Chu Nguyên, nghiến răng, nghĩ thầm:

“Tiểu tử, lần này lại để cho ngươi được đắc ý lâu thêm một chút. Năm ngày sau, chính tay ta sẽ dạy bảo cho ngươi biết thế nào là quy củ!”

Quả thật, thành tích về số lượng vận chuyển khí Thái Sơ của Chu Nguyên cũng đã khiến cho Tào Sư cảm thấy kinh sợ, thế nhưng dù cho là thế thì đã làm sao? Nên nhớ ở thời điểm hiện tại, cảnh giới của Chu Nguyên mới chỉ là Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên mà thôi.

Mà Tào Sư hắn lại là người nổi bật trong số những đệ tử có cấp độ Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên!

Khỏi phải nói, chênh lệch về mặt thực lực giữa hai bên là cực lớn.

Thế nên Tào Sư muốn khiến cho Chu Nguyên phải hiểu rõ một điều, rằng dù cho tiềm lực có tốt thì vẫn chỉ là tiềm lực mà thôi. Bây giờ, Chu Nguyên vẫn còn chưa có đủ tư cách để khiêu chiến với một người có kinh nghiệm lâu năm như hắn.

“Dù cho thiên phú có tốt đến mấy thì cũng phải cần thời gian để chuyển hóa thiên phú ấy trở thành thực lực của mình. Mà bây giờ ư? Ngươi vẫn là nên biết trung thực làm người một chút thì hơn!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cuối cùng Chu Nguyên cũng mở ra hai mắt. Hắn cảm nhận được, trải qua lần vận chuyển này, số lượng nguyên khí được cất chứa ở bên trong Khí Phủ của mình đã tràn đầy hơn rất nhiều. Đặc biệt là từng viên Tinh thể nguyên khí ở bên trong đó lại càng sáng lấp lánh thêm, đồng thời còn tản ra từng đợt dao động kỳ lạ.

Cho tới thời điểm này, số lượng Tinh thể nguyên khí được cất chứa bên trong Khí Phủ của Chu Nguyên đã đạt tới con số hơn 400 viên. Con số này đã vượt xa hơn rất nhiều so với lúc vừa mới đột phá tới cảnh giới Thái Sơ trước đây.

Trong đó, chỉ nhờ riêng lần vận chuyển khí Thái Sơ này thôi thì đã trực tiếp góp thêm cho số lượng Tinh thể nguyên khí bên trong cơ thể hắn tăng thêm tới hơn 10 viên. Điều này cũng đủ để cho thấy hiệu suất của lần tu luyện này cao tới nhường nào.

Trong mắt Chu Nguyên hiện lên nét cười hài lòng. Dựa theo Chu Nguyên áng chừng, nếu như vẫn cứ duy trì loại tốc độ như thế này thì chỉ cần thời gian không được bao lâu nữa, hắn sẽ có thể thuận lợi đột phá tới cảnh giới Thái Sơ tam trọng thiên.

“Trong lần tu luyện này, thời gian vận chuyển khí Thái Sơ quay về đã có thể kéo dài hơn 6.700 hơi thở!”

“Nếu như tính toán ra, dù cho có sự hỗ trợ của Thái Sơ Nham cùng Thái Cổ Bồ, hẳn là mình cũng chỉ có thể đạt tới cột mốc 6000 hơi thở mà thôi. Mà hơn 700 hơi thở dôi ra thêm này chính là dựa vào tác dụng của Thánh Hồn Tinh.”

Chu Nguyên không nhịn được sợ hãi thán phục, không nghĩ tới rằng Thánh Hồn Tinh lại có tác dụng lớn đến như vậy. Chỉ tiếc là trước đây hắn lại chưa từng để ý tới phương diện này, trải qua lần này thì hiển nhiên là Chu Nguyên đã rõ tác dụng của Thánh Hồn Tinh cũng không kém hơn những món bảo bối trân quý như Thái Sơ Nham, Thái Cổ Bồ một chút nào.

Kiềm chế lại tâm tình của mình, Chu Nguyên ngẩng đầu, thế là nhìn thấy đang có rất nhiều ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào mình.

Đối với loại tình huống như thế này thì biểu lộ của Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh. Dù sao trường hợp tương tự thế này cũng đã từng xảy ra hồi mà hắn còn ở ngoại sơn. Hơn nữa, từ trước đó thì Chu Nguyên cũng đã hiểu được, con số hơn sáu ngàn hơi thở này là đại biểu cho cái gì.

Theo thời gian dần trôi qua, bầu không khí bên trong đại điện cũng đã sinh động trở lại. Mặc dù vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên, thế nhưng lần này thì trong những ánh mắt ấy đã bớt đi sự khó chịu, không hài lòng, trái lại nhiều hơn vẻ tìm tòi cùng suy nghĩ.

Thực ra, những chất vấn trước đó về đãi ngộ mà Chu Nguyên được hưởng của các đệ tử khác cũng chỉ là bắt nguồn từ việc bản thân bọn họ cảm thấy Chu Nguyên không xứng đáng được hưởng sự quan tâm tới mức độ cao như thế từ phía Thẩm Thái Uyên mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, tối thiểu nhất thì Chu Nguyên đã thể hiện ra tiềm lực tu luyện rất tốt của mình. Dù rằng thời gian vận chuyển khí Thái Sơn cũng không thể quyết định cho hết thảy. Nhưng nói theo một phương diện khác thì con số này cũng đã thể hiện ra, rằng đích thật là Chu Nguyên cũng chẳng phải là kẻ tầm thường.

-Chu Nguyên, ngươi làm rất tốt!

Lúc này, có một âm thanh truyền đến từ chỗ xa. Đông đảo các đệ tử đều nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Thái Uyên đang dùng con mắt sáng rực mà nhìn về phía Chu Nguyên. Khuôn mặt vốn cứng nhắc ít lời kia của ông cũng nở rộ lên nụ cười tươi tắn, quả thực là cực kỳ hiếm có .

Hiển nhiên, biểu diễn lúc trước của Chu Nguyên khiến cho Thẩm Thái Uyên cảm thấy cực kỳ hài lòng.

-Mặt khác, cũng chúc mừng ngươi đã vượt qua những thành tích cũ, lập kỷ lục trở thành người có thời gian vận chuyển khí Thái Sơn lâu nhất trong lần vận chuyển đầu tiên dưới sự trợ giúp của Thái Sơ Nham, Thái Cổ Bồ của Thánh Nguyên Phong ta. -Thẩm Thái Uyên cười chỉ hướng vách điện.

Chỉ thấy lúc này, đang có từng vầng sáng hiện lên ở trên vách điện. Đặc biệt là ở vị trí cao nhất cũng đang dần xuất hiện một loạt chữ mới.

-Chu Nguyên, 6,743 hơi thở!

Chu Nguyên cũng hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà bản thân mình lại có thể phá được kỷ lục của những tiền bối đi trước.

-Thế nhưng ngươi cũng đừng có ỷ vào loại thành tích này mà kiêu ngạo. Đây chỉ là một loại khích lệ nho nhỏ mà thôi, cũng không thể chứng minh tương lai lâu dài của ngươi sẽ tốt tới cỡ nào. Thế nên về sau vẫn luôn phải cố gắng cần cù tu luyện như cũ. -Thẩm Thái Uyên sợ Chu Nguyên đắc ý vênh váo, lập tức cảnh cáo.

-Đệ từ hiểu rõ! -Chu Nguyên cười cười. Chính bản thân Chu Nguyên cũng hiểu rõ là loại ghi chép này cũng chẳng đại biểu cho cái gì cả, chỉ là một cái bảng so sánh nho nhỏ để cho các đệ tử càng thêm có động lực tu luyện mà thôi. Dù sao không phải cứ vận chuyển được khí Thái Sơn càng nhiều thì thành tựu tương lai lại càng lớn.

Con đường tu luyện vốn nhiều gian nan trắc trở. Chỉ có không ngừng cố gắng, cần cù tu luyện, tích lũy tháng ngày mới có thể đạt được thành quả chân chính.

Thẩm Thái Uyên gật gật đầu, càng nhìn Chu Nguyên lại càng cảm thấy hài lòng. Ông không nhịn được cảm thán, có lẽ ông trời còn không muốn Thánh Nguyên Phong bọn họ phải sụp đổ, thế nên tại thời khắc mà bọn họ đã trở nên thê thảm tới nhường này mà lại được ban cho một người đệ tử có thiên phú cực tốt như vậy.

Thế nhưng, còn chưa vui mừng được bao lâu thì Thẩm Thái Uyên lại nhớ tới trận ước chiến diễn ra vào năm ngày sau giữa Chu Nguyên và Tào Sư. Hắn hơi do dự một chút, lại nói:

-Chu Nguyên, tiềm lực của ngươi cực cao, kỳ thật cũng không cần thiết cứ phải vội vàng tranh đoạt làm gì!

Thẩm Thái Uyên vừa dứt lời thì con mắt của Tào Sư lại sáng lên, hắn vội vàng nói:

-Xin Thẩm sư yên tâm, dù cho Chu Nguyên sư đệ có bị thua trong trận chiến vào năm ngày sau, thì chỉ cần về sau chúng ta có thể may mắn mà giành được tòa động phủ cấp Tử Nguyên kia về tay mình, vậy chỉ cần những sư huynh đệ khác không có ý kiến gì thì đệ tử cũng nguyện ý từ bỏ, nhường nó lại cho Chu Nguyên sư đệ.

Câu nói có phần chính trực này của Tào Sư làm cho rất nhiều đệ tử khác phải kinh ngạc. Hiển nhiên, ai cũng không nghĩ tới là người vẫn luôn có ác cảm với Chu Nguyên như Tào Sư lại sẽ có hành động nhượng bộ như vậy.

Thế nhưng, sự nhượng bộ này của hắn lại làm cho một chút đệ tử khác nhăn mày lại, cảm thấy Thẩm sư có chút đối xử bất công đối với Tào Sư. Những đệ tử này cảm thấy nếu cảnh ngộ này xảy ra với Tào Sư vào lúc này, thì rất có thể là cũng sẽ sớm trở thành cảnh ngộ mà mình phải chịu đựng trong tương lai. Thế là cả đám cũng đều sinh ra một chút khó chịu đối với Chu Nguyên.

Dù sao rất nhiều đệ tử đều cảm thấy những lợi ích mà Chu Nguyên lấy được đã rất nhiều. Hơn nữa những lợi ích này đều đường được tách ra từ chính những lợi ích vốn nằm trong tay của bọn hắn.

Đối với vẻ chính nghĩa biết vì việc công hết sức đột nhiên của tên Tào Sư kia, Chu Nguyên lại bình thản rất nhiều. Chu Nguyên đã nhìn xuyên thấu qua tâm tư của tên này, đơn giản là kẻ này đang lấy lui làm tiến, khiến cho rất nhiều đệ tử khác cảm thấy đồng tình với hắn, từ đó sinh ra sự mâu thuẫn đối với bản thân mình.

Dựa theo tình hình trước mắt thì có vẻ như là phương pháp này cũng có đôi chút hiệu quả. Dù sao chính xác là lúc này, Chu Nguyên vẫn chưa có chút danh vọng nào cả,không cách nào khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục.

Thế là Chu Nguyên hơi lắc đầu, nói:

-Thưa Thẩm sư, nếu ước định đã được thống nhất thì không nên sửa đổi. Nếu như chỉ vì tình huống không có lợi cho mình mà không tuân thủ hứa hẹn thì ngày sau đệ tử còn có mặt mũi nào mà ở lại nơi đây?

Chu Nguyên cũng lười để ý tới những thủ đoạn nhỏ bé này của Tào Sư. Bởi vì hết thảy những thứ này sẽ chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ cần cuộc tỷ thí diễn ra vào năm ngày sau được tiến hành theo đúng thời gian, đến lúc đó, đích thân Chu Nguyên sẽ để cho tên Tào Sư này biết được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Thẩm Thái Uyên nghe vậy, cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ có thể gật gật đầu.

-Vậy cứ quyết định thế đi, bài tập buổi sớm ngày hôm nay kết thúc tại đây. Các đệ tử ai về nhà nấy đi thôi!

Rất nhiều đệ tử nhao nhao đáp vâng.

Tào Sư cũng khom người bái chào, chỉ là lúc cúi đầu, khóe mắt hắn còn nhìn lướt qua Chu Nguyên, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

“Tiểu tử, dù cho ngươi có tiềm lực thì đã sao? Tối thiểu nhất, ở hiện tại thì ta vẫn có thể đánh thắng ngươi một cách dễ như trở bàn tay!”

“Chờ năm ngày sau, khi ngươi phải chịu thua trong tay của ta thì để xem đến lúc đó, Thẩm sư cùng các đệ tử khác sẽ phải thất vọng đối với ngươi tới nhường nào!”

Bình Luận (0)
Comment