Thời gian sử dụng Cầu Đạo điện đều được chia đều cho ba mạch, cứ cách ba ngày thì mỗi bên đều được sử dụng một ngày.
Thế nên khi nhóm người Lữ Tùng bắt đầu bài tập buổi sớm vào ngày thứ hai thì tất cả các đệ tử đều phát hiện ra được sự biến hóa ở bên trên Thái Sơ Bích. Thế là tất cả mọi người, ngay cả trưởng lão Lữ Tùng đều kinh ngạc ngẩn người nhìn vách tường hồi lâu.
“6,743 hơi thở...”
Trưởng lão Lữ Tùng không nhịn được than thầm trong lòng. Người đệ tử Chu Nguyên mới tới này quả đúng là có thể gây chuyện, mới vào nội sơn chưa được mấy ngày mà đã tạo thành một sự kiện lớn thế này.
Cô gái tên là Lữ Yên đang ngồi ở trên chiếc bồ đoàn màu tím tại hàng thứ nhất cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía Thái Sơ Bích, lúc này, trên gương mặt vốn xinh đẹp và lạnh lùng của cô ấy đã hiện đầy vẻ kinh ngạc. Cô ấy không nhịn được cảm thán:
-Không nghĩ tới là người đệ tử mới tới này lại cũng có chút bản lĩnh đấy!
Có người đệ tử khác đang đứng ở một bên nghe vậy thì cười nói:
-Ta còn nghe nói, có vẻ là cái cậu Chu Nguyên này đã xung phong nhận việc trở thành một trong ba người tham gia cuộc thi đấu đoạt động phủ sắp sửa diễn ra vào một tháng sau nữa cơ!
Lữ Yên nghe vậy thì có chút sững sờ, sau đó lại cười lên một tiếng đầy khinh thường:
-Vừa nãy còn cảm thấy hắn có chút bản lĩnh, thế nào mà lại lập tức trở nên ngớ ngẩn, đầu óc choáng váng không biết trời cao đất rộng là gì thế này?
Thành tích hơn sáu ngàn hơi thở của Chu Nguyên cũng đủ kinh người, thế nhưng cái này lại có thể nói được thứ gì cơ chứ?
Nhiều lắm thì con số này cũng chỉ chứng tỏ rằng Chu Nguyên sẽ có tốc độ tu luyện mau hơn một chút so với những người khác khi ở cảnh giới Thái Sơ. Thế nhưng phải biết rằng có rất nhiều bảo bối có tác dụng trợ giúp tu sĩ tăng nhanh tốc độ tu luyện. Có lẽ về mặt thiên phú thì người khác sẽ có thể không đuổi kịp Chu Nguyên, thế nhưng bọn họ lại có thể dựa vào sự trợ giúp của những bật bên ngoài này để rút ngắn lại khoảng cách.
Thế nên, việc có thể vận chuyển nhiều hay ít khí Thái Sơ cũng chỉ có thể chứng tỏ là Chu Nguyên cũng không phải kẻ tầm thường. Thế nhưng đây cũng không phải là vốn liếng để cho Chu Nguyên có thể đắc ý vênh váo, tự đề cao bản thân đến như vậy.
Theo cái nhìn của Lữ Yên, hành động chủ động tham gia cuộc chiến tranh giành động phủ này của Chu Nguyên chính là biểu hiện cho sự kiêu căng không biết lượng sức mình ấy.
Không cần nghĩ cũng biết, tình cảnh bây giờ của Chu Nguyên là, dù cho hắn có thể vận chuyển bao lớn Khí Thái Sơ thì cảnh giới của hắn cũng mới chỉ làThái Sơ nhị trọng thiên mà thôi. Trong khi đó, đã là người có thể có tư cách tham gia cuộc chiến tranh đoạt động phủ thì không ai không phải là người đệ tử đai vàng xuất sắc của hai mạch.
Đây chính là những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử có cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên.
Độ chênh lệch về mặt cảnh giới giữa Chu Nguyên và những người này là rất lớn. Mặc dù Chu Nguyên có thành tích đánh bại được Lục Phong với cảnh giới Thái Sơ tứ trọng thiên ở trong lần đại điển tuyển chọn đệ tử vào nội môn vừa qua, thế nhưng chiến thắng này của hắn là rất vất vả mới giành được. Đó là còn chưa kể tới việc, cho dù là kẻ có chỗ dựa như Lục Phong, trong thời gian đầu sau khi tiến vào nội sơn cũng chưa chắc có lá gan dám đi nhúng tay vào loại tranh đấu như thế này.
Thế nên, Lữ Yên thấy hành vi này của Chu Nguyên đã thể hiện ra tính tình kiêu căng của hắn.
-Hoàn toàn chính xác! -Người đệ tử kia cũng rất đồng ý gật gật đầu, nói tiếp:
-Nghe nói rất nhiều đệ tử của Thẩm trưởng lão cũng đều tỏ vẻ khó chịu với hành động này. Đặc biệt là tên Tào Sư kia. Bởi vì người mà Chu Nguyên muốn thay thế để đi tham gia trận tranh đấu phân chia động phủ này chính là Tào Sư hắn.
-Tào Sư à? Hình như là muội cũng từng nghe qua tên tuổi của người này, kẻ này cũng có đôi chút bản lãnh đấy! -Lữ Yên nói.
-Cuối cùng, bởi vì Chu Nguyên khăng khăng muốn đi, thế là liền ước định so tài một trận với Tào Sư. Cuộc đọ sức này sẽ diễn ra vào 4 ngày sau. Nếu ai thắng thì người đó sẽ giành được suất tham gia thi đấu kia.
-Theo ta thấy, chắc hẳn là ở bên phía mạch của Thẩm trưởng lão có nổi lên tranh chấp khi quyết định xem nếu như giành được tòa động phủ cấp Tử Nguyên cuối cùng kia thì nó sẽ thuộc về ai. Cho dù Thẩm trưởng lão có coi trọng Chu Nguyên đến thế nào, nhưng cũng không thể dẹp yên được sự phản đối của các đệ tử khác. Thế nên Chu Nguyên mới chỉ có thể kiên trì muốn ra trận. Bởi vì theo quy củ trước đây, chỉ có người tham dự chiến đấu mới có tư cách được trở thành người sở hữu động phủ cấp Tử Nguyên.
Lữ Yên gật đầu nói:
-Ngay từ ban đầu thì nhóm đệ tử xuất chiến lần này của Thẩm trưởng lão đã có phần thắng không cao, bây giờ tên Chu Nguyên này còn chạy đến cản trở. Cứ thế này thì lấy đâu ra cơ hội để giành được toà động phủ cấp Tử Nguyên cuối cùng kia?
Người đệ tử bên cạnh liền cười nói:
-Có lẽ là mang tâm lý may mắn. Dù sao còn có hai người đệ tử xuất trận đầu tiên. Nếu như bọn họ thắng được thì dù cho Chu Nguyên có thua, kết quả cuối cùng cũng coi như thắng lợi.
Lữ Yên nhíu lại lông mày, nói:
-Nếu kẻ này thật sự nghĩ như vậy thì đúng là đồ vô sỉ...
Nghĩ tới đây, Lữ Yên lắc lắc đầu, một chút khiếp sợ trước thành tích hơn 6.000 hơi thở kia của Chu Nguyên còn sót lại thì nay cũng tiêu tán chẳng còn gì.
-Xem ra hành động đẩy tên Chu Nguyên này về phía mạch đệ tử của Thẩm trưởng lão là việc làm sáng suốt. Bằng không, chỉ sợ bây giờ thì chính chúng ta mới là những người bị cười chê...
-Thôi được rồi, dù sao kẻ mất mặt cũng không phải là đám người chúng ta, mấy người bọn họ bên kia muốn làm thế nào thì tùy bọn họ đi thôi.
Nói tới chỗ này, Lữ Yên cảm thấy rất may mắn, vỗ vỗ ngực làm dáng thở dài.
Ngày thứ ba.
Đến phiên nhóm đệ tử của Lục Hoành tiến vào thực hiện bài tập buổi sớm ở trong Cầu Đạo điện.
Lục Hoành chỉ nhìn thoáng qua Thái Sơ Bích liền thu hồi lại ánh mắt, mặt không biểu cảm, không có chút nào ra vẻ khó chịu hay giận dữ. Mà những người đệ tử khác cũng chỉ lặng lẽ nhìn một chút, lại cũng không thảo luận bao nhiêu. Hiển nhiên là mấy người này cũng đã sớm biết được sự kiện này.
Sau khi tất cả mọi người đã vào vị trí, có thể thấy người ngồi ngay phía dưới của Lục Hoành, ở vào vị trí thứ nhất của hàng ngũ đệ tử đai tím chính là người thanh niên Viên Hồng kia. Dáng người của hắn cao lớn, quanh thân tỏa ra một luồng khí áp khiến cho người xung quanh cảm nhận được áp lực.
Ánh mắt Lục Hoành lướt qua phía dưới, thản nhiên gọi:
-Vệ U Huyền, Phùng Vũ, Trình Ưng.
-Có đệ tử! -Nghe đươc Lục Hoành gọi tên, ba người đệ tử ngồi ở ba vị trí đầu trong hành các đệ tử đai vang cùng đứng ra, chắp tay đáp.
-Ba người các ngươi sẽ là người tham gia lần tranh đoạt động phủ này, có tự tin giành chiến thắng hay không? -Lục Hoành hỏi.
Người đệ tử tên là Vệ U Huyền với toàn thân áo đen mà trước đó đang ngồi tại vị trí đầu của hàng ngũ đệ tử đai vàng kia mỉm cười, nói:
-Kính xin Lục sư yên tâm, mấy tên đệ tử đai vàng của Thẩm trưởng lão bên kia không đủ khả năng làm nên điều gì.
Hơi dừng một chút, Vệ U Huyền lại nói tiếp:
-Chỉ là còn có một tên Chu Nguyên, nghe nói kẻ này còn đang muốn tranh đoạt suất tham dự chiến đấu cùng với Tào Sư. Mấy người đệ tử vẫn còn chưa quen thuộc với phong cách chiến đấu của kẻ này.
-Chỉ là một kẻ tôm tép nhãi nhép mà thôi, không cần quá để ý tới hắn. Chính đám người Thẩm Thái Uyên muốn mất mặt, vậy bên chúng ta cũng nên giúp cho bọn hắn được mất mặt triệt để hơn một chút. -Lục Hoành nói với vẻ bình thản.
Vệ U Huyền gật gật đầu xưng vâng.
Nói xong, Lục Hoành lại không còn quan tâm quá nhiều tới vấn đề này nữa mà quay đầu nhìn về phía người thanh niên Viên Hồng kia, hỏi:
-Viên Hồng, cuối năm chính là thời điểm diễn ra cuộc chiến tranh đoạt vị trí thủ tịch đệ tử của Thánh Nguyên Phong, ngươi không thể thất thủ đâu đấy!
Viên Hồng mở ra hai mắt, trong con ngươi có từng luồng ánh sáng sắc bén đang cuộn trào, tựa như bên trong có ẩn chứa hàng vạn kiếm quang, hắn gật đầu khẽ, nói:
-Xin Lục sư yên tâm, đệ tử giỏi nhất của hai mạch còn lại cũng chỉ là mấy người Chu Thái cùng Lữ Yên mà thôi. Tuy rằng bọn họ cũng có chút năng lực, thế nhưng lại không phải là đối thủ của ta. Thế nên trừ đệ tử ra thì chẳng còn ai xứng đáng với cái vị trí thủ tịch đệ tử này nữa đâu.
Mặc dù giọng nói của Viên Hồng hết sức bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự tự tin mãnh liệt không dung nghi ngờ.
Lục Hoành cười một tiếng đầy vẻ hài lòng, nói:
-Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi trở thành thủ tịch đệ tử thì sẽ có đủ tư cách để tu hành một trong bảy thuật mạnh nhất -Thái Huyền Thánh Linh Thuật. Khi đó thì thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, thậm chì còn có thể có cơ hội để tranh đoạt lấy một cái vị trí trong thập đại Thánh Tử nữa đấy.
Nhắc tới thập đại Thánh Tử, con mắt của Viên Hồng lại càng trở nên sáng rõ, tựa như là đang có từng ngọn lửa cháy hừng hực. Theo Viên Hồng cảm thấy, cái vị trí thủ tịch đệ tử của Thánh Nguyên Phong này đã nằm chắc trong tay của mình, muốn đạt được cũng chẳng phải tốn bao nhiêu công sức. Bởi lẽ đệ tử của hai mạch khác quá vô dụng, dưới tay hai vị trưởng lão kia cũng chỉ toàn là những đệ tử tầm thường.
Mấy người duy nhất có thể lọt vào trong mắt của Viên Hồng cũng chỉ là đám người Lữ Yên cùng Chu Thái. Thế nhưng những kẻ này lại chẳng có thể tạo thành bao lớn uy hiếp với Viên Hồng hắn.
Nguyên nhân ban đầu khi Viên Hồng đồng ý đi theo Lục Hoành, gia nhập vào Thánh Nguyên Phong, chính là để có thể trở thành thủ tịch đệ tử của ngọn núi này, từ đó có được tư cách tu luyện Thái Huyền Thánh Linh Thuật -một trong bảy thuật mạnh nhất của Thương Huyền tông.
Ở Kiếm Lai phong, thực lực của Viên Hồng chỉ có thể xếp vào hàng thứ ba. Không đề cập tới vị đệ tử Khổng Thánh đứng hàng thứ nhất kia, cho dù là người thứ hai cũng mạnh mẽ hơn hẳn một tầng cấp, khiến cho từ đầu đến cuối thì Viên Hồng luôn bị áp chế.
Thế nên cho dù về sau, khi Khổng Thánh lui ra khỏi vị trí thập đại Thánh Tử thì người đệ tử xếp hàng thứ 2 kia mới là kẻ có tư cách đi lên thay thế. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Phong Chủ Linh Quân lại càng coi trọng người đệ tử này hơn là Viên Hồng hắn.
Thế nên nếu như Viên Hồng lựa chọn ở lại Kiếm Lai phong thì môn Nguyên thuật mạnh nhất kia của Kiếm Lai phong sẽ chẳng bao giờ rơi vào trong tay hắn.
Viên Hồng cụp xuống ánh mắt, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
“Chờ đến khi ta trở thành thủ tịch đệ tử của Thánh Nguyên Phong, có tư cách tu hành Thái Huyền Thánh Linh Thuật, leo lên vị trí của thập đại Thánh Tử, đến lúc đó thì Phong Chủ Linh Quân sẽ hiểu được rằng Viên Hồng ta không hề yếu hơn so với bất luận kẻ nào!”