Trong nước biển tràn ngập sương mù, cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.
Bá!
Đột nhiên, sự yên tĩnh trên biển bị phá vỡ. Chỉ thấy một bóng người giống như đã hư hóa nhanh chóng lướt qua. Chân hắn đạp dòng nguyên khí màu vàng, điên cuồng chạy thục mạng. Tốc độ như vậy khiến cho nước biển đều phân cắt ra.
Bóng người này tự nhiên là Chu Nguyên.
Lúc này, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, da đầu còn ở vào trạng thái run lên. Cảnh tượng lúc trước thật sự là khiến cho hắn sợ hãi không thôi.
Hắn sao có thể nghĩ đến, tùy tiện tìm một chỗ nổi lên để chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vậy mà sẽ gặp phải Lý Khanh Thiền đang ngâm mình cơ chứ!
Vừa rồi, khi nhìn hắn, sát ý trong ánh mắt của nữ nhân kia gần như là muốn hóa thành thực chất rồi.
- Xong đời!
Chu Nguyên không ngừng kêu khổ.
Oanh!
Mà lúc này, nước biển ở phía sau cũng trong đột nhiên bị xé rách. Chu Nguyên quay đầu nhìn lại rồi lập tức sợ đến hồn phi phách tán. Hắn chỉ thấy quanh thân nguyên khí Lý Khanh Thiền kia khủng bố gào thét, nàng ta đang phá vỡ nước biển mà mau chóng đuổi đến.
Sát khí nồng đậm như vậy, khí thế nghiêm nghị như vậy, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Mặc dù còn cách một khoảng rất xa nhưng Chu Nguyên vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mắt giống như muốn giết người của Lý Khanh Thiền từ xa phóng đến.
Ánh mắt như vậy làm cho Chu Nguyên phát lạnh. Hắn điên cuồng thúc dục nguyên khí trong cơ thể, để tốc độ được thi triển đến mức tận cùng, điên cuồng chạy thục mạng.
Nhưng mà, bất luận hắn tăng tốc độ như thế nào thì ở phía đằng sau kia, Lý Khanh Thiền kia đều đằng đằng sát khí, theo đuổi không bỏ.
- Lý sư tỷ, ta không phải cố ý mà! Ta cũng không biết phía trên có người!
Thanh âm được bao phủ trong nguyên khí của Chu Nguyên truyền về phía Lý Khanh Thiền đang ở rất xa, muốn làm cho nàng tỉnh táo lại.
Nhưng mà, Lý Khanh Thiền không hề để ý tới lời nói của hắn. Chỉ là sát khí trong đôi mắt đẹp càng thêm đầm đặc. Bỗng nhiên, bàn tay ngọc nắm chặt, chỉ thấy nguyên khí bốc lên và nhanh chóng biến thành vô số cánh hoa sen tựa như là một rừng cánh hoa, ở chỗ biên giới cánh rừng hoa này lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hưu hưu!
Cánh hoa như là lưỡi đao mãnh liệt bắn ra, bay về phía những chỗ hiểm ở quanh thân Chu Nguyên.
Nghe tiếng gió lạnh từ sau lưng truyền đến, Chu Nguyên cũng cả kinh. Hóa Hư Thuật vận chuyển tới cực hạn, đồng thời Huyền Mãng Lân bao trùm thân hình. Hắn chật vật né sang trái rồi né sang phải, hiểm hiểm tránh đi những cánh hoa bằng nguyên khí kia.
Mặc dù không bị đánh trúng, nhưng bên ngoài thân thể của hắn cũng bị gió xoáy xẹt qua tạo thành mấy vết thương nông.
- Nàng điên rồi!
Sắc mặt của Chu Nguyên phát xanh. Lý Khanh Thiền này rõ ràng là ra tay không chút lưu tình, hiển nhiên đã bắt đầu mất đi lý trí.
Điều này cũng làm cho Chu Nguyên biết được mình căn bản không có khả năng giảng đạo lý với nàng rồi.
Trước mắt, hắn vẫn nên trốn đi thì hơn. Tối thiểu nhất cũng phải chờ đến khi Lý Khanh Thiền tỉnh táo lại nói sau. Nếu hiện tại bị nàng đuổi kịp, nói không chừng nàng thật sự sẽ trực tiếp giết hắn...
Ở trên vai Chu Nguyên, Thôn Thôn có chút hả hê nhìn qua Chu Nguyên đang bị đuổi giết được nhảy trên tránh dưới, không hề có dấu hiệu muốn ra tay.
Trợn mắt nhìn nó, Chu Nguyên chỉ có thể hung hăng róc xương lóc thịt, tăng tốc chạy thục mạng.
Vì vậy, ở trong nước biển, cảnh tượng hai người đuổi nhau một người toàn lực đuổi một người toàn lực chạy khiến cho Nguyên Trì nhấc lên sóng lớn. Trên đường chay, hai người cũng ngẫu nhiên sẽ gặp phải một số đệ tử khác. Nhưng khi những đệ tử này nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí kia của Lý Khanh Thiền, bọn họ đều tranh thủ thời gian tránh đi, sắc mặt kinh ngạc nhìn qua cảnh tượng này.
- Ồ. Đây không phải là Lý Khanh Thiền sư tỷ sao?
- Nàng đang truy sát ai vậy?
- Ta cũng không biết... Nhưng xem ra, Lý Khanh Thiền sư tỷ rất tức giận đó. Tên kia làm sao lại trêu chọc nàng vậy?
- Thực là đáng đời. Trêu vào ai không trêu, lại cũng dám làm cho Lý Khanh Thiền sư tỷ tức giận. Đừng cho ta gặp phải hắn, bằng không thì nhất định phải bắt hắn lại, đưa đến trước mặt Lý Khanh Thiền sư tỷ để quỳ tạ tội!
- Ha ha, Lý Khanh Thiền sư tỷ tự mình truy đuổi, tiểu tử kia nhất định là trốn không thoát đâu.
- ...
Ven đường Chu Nguyên gặp rất nhiều đệ tử khác, nhưng mà điều làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là không một ai trong số những người này có ý muốn hỗ trợ, ngược lại còn nhìn hắn với ánh mắt không có ý tốt.
- Tất cả đều là một đám hỗn đản!
Chu Nguyên mắng thầm.
Mà ở phía sau, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền cũng lộ vẻ tái nhợt. Nàng cắn răng, khó chịu khi nhìn qua Chu Nguyên đang chạy thục mạng ở phía trước, bởi vì nàng phát hiện mặc dù đã truy đuổi đến hơn nửa ngày nhưng nàng lại còn không có đuổi kịp Chu Nguyên.
Chuyện này làm cho nàng cảm thấy có chút khó tin.
Nàng có thể cảm giác được, tu vi của Chu Nguyên cũng chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên mà thôi. Với thực lực như vậy, có lẽ nàng chỉ cần tát một cái là có thể tát chết hắn rồi, nhưng hiện giờ lại mãi vẫn không đuổi kịp.
Hơn nữa, phi hành ở bên trong Nguyên Trì này cực kỳ tiêu hao nguyên khí. Bình thường, một đệ tử chỉ có tu vi Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên chạy nửa ngày như thế thì có lẽ nguyên khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao đến mức hầu như không còn mới đúng. Nhưng có vẻ, nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên này vẫn rất dồi dào.
- Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!
Càng ngày khuôn mặt của Lý Khanh Thiền càng lạnh lẽo. Những năm gần đây, nàng vẫn thủ thân như ngọc. Đây còn là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này, bị người khác phái nhìn sạch trơn. Cho nên vừa nhìn thấy Chu Nguyên, nàng sẽ lập tức nghĩ đến chuyện này và sau đó, lửa giận xông lên đầu, gần như muốn đốt cháy sạch lý trí của nàng.
Nhìn qua Chu Nguyên đang chạy thục mạng ở phía trước, trong con ngươi của nàng có ánh sáng lạnh lóe lên.
Bàn tay ngọc đột nhiên nâng lên và nhanh chóng kết ấn. Trong lúc nhất thời, nguyên khí hùng hậu cuốn tới, nhanh chóng ngưng kết, cuối cùng biến thành một đóa Tuyết Liên khoảng chừng nửa trượng.
Đóa Tuyết Liên kia trông rất sống động, bên trên mỗi một cánh sen đều có đường vân cổ xưa. Từ trong Tuyết Liên, khí lạnh bạo phát ra khiến cho nước biển chung quanh lập tức kết băng.
- Thiên Nguyên Thuật, Tuyết Liên Phong Linh Thuật!
Nàng ra tay không chút lưu tình, trực tiếp thi triển một môn Thiên Nguyên Thuật có uy lực kinh người.
Ông!
Tuyết Liên run nhè nhẹ và chỉ sau nháy mắt, nó trực tiếp hóa thành một vệt sáng màu trắng mãnh liệt bắn ra. Ở những nơi mà nó đi qua, nước biển đều bị đóng băng.
Khí lạnh ngập trời cuốn tới cũng làm cho sắc mặt của Chu Nguyên biến đổi. Đồng thời, tốc độ của hắn cũng bị khí lạnh ảnh hưởng, theo thời gian trôi qua dần chậm lại.
Hắn vừa quay đầu lại nhìn về phía sau thì đồng tử đột nhiên co rút nhanh.
Tuyết Liên gào thét mà đến kia có tốc độ nhanh được kinh người, hắn căn bản không né tránh được.
Khí lạnh mãnh liệt kia cũng làm cho hắn cảm giác được nguy cơ trí mạng. Hắn biết nếu là mình bị đánh trúng thì sẽ lập tức bị băng phong.
- Nếu ngươi còn ngồi yên xem kịch vui thì hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc!
Nhìn về phía Thôn Thôn như đang nằm xem kịch vui ở trên vai mình, Chu Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe hắn nói vậy, Thôn Thôn lập tức bất mãn rầm rì hai tiếng, giống như là đang nói rõ ràng là ngươi gây phiền toái, vì sao muốn nó đến giải quyết!
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Mau ra tay!
Chu Nguyên tức giận nói.
Cái miệng của Thôn Thôn hơi hếch lên, tỏ vẻ khinh thường. Nhưng cuối cùng, nó vẫn đứng lên. Dù sao nó cũng sẽ không thực sự trơ mắt nhìn Chu Nguyên bị cạo chết.
Nó xoay người, nhìn qua Tuyết Liên đang gào thét mà đến kia, miệng bỗng nhiên mở ra. Ánh sáng màu đen thần bí hội tụ, cuối cùng hóa thành một quả cầu ánh sáng màu đen kịt, mãnh liệt bắn ra.
Ông!
Quả cầu màu đen cùng Tuyết Liên trùng trùng điệp điệp đụng vào nhau, nhưng lại không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra. Sau đó, khí lạnh cũng đình chỉ, không tiến thêm nữa. Cuối cùng, quả cầu màu đen kia cũng lăng không biến mất cùng lúc với Tuyết Liên.
Ở phía sau, Lý Khanh Thiền cảm thấy cực kỳ chấn kinh. Biến cố như vậy rõ ràng là đã vượt quá dự liệu của nàng. Nàng sao có thể nghĩ đến, một đòn không hề lưu tình của nàng lại sẽ bị con thú nhỏ nằm ở trên vai Chu Nguyên ngăn cản dễ dàng như vậy.
Thừa dịp lúc nàng còn đang ngây ngốc, Chu Nguyên đạp mạnh chân xuống, tốc độ tăng vọt, liều mạng chạy thoát khỏi tầm mắt của Lý Khanh Thiền.
Nhìn qua Chu Nguyên đang chạy thục mạng, đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền càng thêm lạnh lẽo.
- Ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy thoát khỏi tay ta sao?
Vừa dứt lời, nguyên khí ở dưới chân nàng cũng bùng nổ, phá vỡ nước biển, tiếp tục truy đuổi Chu Nguyên.
...
Gần thung lũng bên cạnh Nguyên Trì.
Phù phù!
Nước biển bỗng nhiên bị xé nứt, Chu Nguyên chật vật chui ra. Sau đó hắn nhìn về phía sương mù nhàn nhạt quanh bờ biển, khàn giọng hô:
- Yêu Yêu tỷ, mau cứu mạng!
Nhưng mà thanh âm của hắn vừa dứt, khuôn mặt lập tức cứng ngắc.
Bởi vì hắn trông thấy, ở chỗ bờ biểnđằng kia, Yêu Yêu lộ ra một nửa vai trắng như ngọc, tóc đen rủ xuống. Vậy mà hắn lại đến vừa lúc Yêu Yêu định cởi quần áo tiến vào trên biển ngâm mình.
Khuôn mặt của Chu Nguyên run rẩy. Chẳng lẽ hôm nay hắn có duyên cùng chuyện ngâm mình hay sao?
Mà khi Chu Nguyên vẫn còn đang ngây ngốc, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia của Yêu Yêu cũng quét tới. Nàng không tiếp tục cởi quần áo nữa mà nhanh chóng mặc thêm vào. Chân ngọc của nàng giẫm trên nham thạch gần bờ biển, trên thân thể mềm mại của nàng còn dính chút nước khiến cho quần áo khoác trên người nàng dán sát vào thân hình tuyệt mỹ kia, có đường cong kinh tâm động phách hiện ra.
- Chu Nguyên...
Bàn tay ngọc của Yêu Yêu nhẹ nhàng vươn ra, có một quyển trục Nguyên văn nhanh chóng hiện ra ở trong tay của nàng. Nàng nhìn qua Chu Nguyên, nói khẽ:
- Ta thấy gần đây lá gan của ngươi mập ra thì phải.
Chu Nguyên bi phẫn đến mức không nói được gì.
Chẳng lẽ đây là báo ứng vì hôm nay hắn giết quá nhiều thủy thú sao? Nếu không tại sao hắn lại xui xẻo như vậy?
Oanh!
Mà ngay khi Chu Nguyên còn đang bi phẫn vì cảm thấy mình quá xui xẻo, mặt biển ở phía sau hắn đột nhiên bị xé nứt, một cột nước phóng lên trời. Cùng lúc đó, một dòng nguyên khí cuồng bạo giống như tấm lụa lao ra, hung hăng đánh tới Chu Nguyên.
- Dâm tặc, nhận lấy cái chết!
Âm thanh lạnh như băng vang vọng, hiển nhiên là Lý Khanh Thiền đã đuổi tới.
Biến cố đột nhiên xuất hiện cũng làm cho Yêu Yêu khẽ giật mình. Nhưng khi nàng phát hiện dòng nguyên khí mạnh mẽ kia đang đánh về hướng Chu Nguyên, lông mày kẻ đen cũng khẽ nhíu một cái. Loại công kích này cũng không phải là thứ mà Chu Nguyên có thể thừa nhận được, người tới đến tột cùng là ai mà lại hung ác với Chu Nguyên như vậy.
Bàn tay ngọc của nàng khẽ run lên. quyển trục Nguyên văn kia lập tức bốc cháy, có nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra.
Nguyên khí gào thét giống như là một con rồng nước màu đen gào thét lao ra, trực tiếp va chạm với dòng nguyên khí như tấm lụa đang đánh về hướng Chu Nguyên kia. Lực trùng kích tạo nên con sóng lớn cao đến vạn trượng.
Sau khi con sóng cao vạn trượng kia đập xuống mặt biển, đôi mắt sáng thanh đạm của Yêu Yêu lập tức nhìn về phía bóng hình xinh đẹp vừa ra tay kia. Thanh âm lạnh lùng cũng theo đó vang lên.
- Người của ta không tới phiên ngươi bắt nạt.