Phanh!
Nguyên khí giống như con rồng nước màu đen va chạm cùng tấm lụa bằng nguyên khí tản ra khí lạnh mãnh liệt kia, lập tức có sóng nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra khiến cho mặt biển nhấc lên sóng lớn. Sóng lớn cuồn cuộn, va vào trên vách núi đá của sơn cốc, làm cho cả cái sơn cốc tựa như là đang run rẩy.
Lý Khanh Thiền đứng ở trên mặt biển. Trong cơ thể của nàng có chấn động của nguyên khí cường hãn, ngăn cản sóng xung kích tác động đến.
Nàng cau mày, ngẩng mặt lên, nhìn về chỗ Yêu Yêu. Lúc trước, uy lực khi Yêu Yêu ra tay cũng làm cho nàng thoáng có chút kinh hãi.
Mà khi nhìn rõ ràng dung mạo của Yêu Yêu, nàng cũng không nhịn được mà khẽ giật mình. Chỉ vì dung nhan, khí chất của người sau thật quá tuyệt mĩ, cho dù nàng cũng cảm thấy có chút kinh diễm. Đây cũng không phải là do Lý Khanh Thiền tự kỷ. Chỉ là bởi vì những năm gần đây, nàng rất rõ ràng dung mạo của bản thân đã đạt đến trình độ nào. Mặc dù lúc bình thường, nàng cũng không ưa thích đối với chuyện rất nhiều đệ tử trong Thương Huyền Tông gọi nàng là đệ nhất mỹ nhân của Thương Huyền Tông.
Nhưng không thể phủ nhận chính là không có bất cứ nữ nhân nào có thể không thèm để ý đến dung nhan của mình.
Ngày hôm nay, khi nhìn thấy Yêu Yêu, cho dù là Lý Khanh Thiền cũng không nhịn được hơi cảm thấy rung động.
Dung nhan và khí chất của Yêu Yêu không hề kém hơn nàng. Hơn nữa, thân là nữ tử, Lý Khanh Thiền có thể nhạy cảm phát giác được, trên người Yêu Yêu có một loại hương vị thần bí.
Hai người đều là mỹ nhân loại hình trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chỉ có điều Lý Khanh Thiền trong trẻo nhưng lạnh lùng là vì ngày bình thường người ngấp nghé dung nhan của nàng quá nhiều. Chỉ cần nàng muốn sử dụng mỹ nhân kế đối với bất cứ một nam tử nào thì người sau tuyệt đối sẽ cúi đầu quỳ gối dưới chân nàng, từ đó không chỉ khiến nàng gặp chỉ trích, cũng sẽ khiến cho nàng gặp nhiều phiền toái hơn.
Những năm gần đây này, cũng không thiếu đệ tử khác phái đã từng làm cho nàng hơi có chút hảo cảm nhưng chuyện này lại khiến cho các đệ tử khác ghen ghét, thậm chí bị bài xích.
Vì vậy dần dà xuống, Lý Khanh Thiền cũng thu liễm cảm xúc, trở thành một núi băng lạnh giá (lãnh nhược băng sơn: người lạnh lùng băng giá ko để lộ cảm xúc ra bên ngoài), đối với khác phái bảo trì một chút khoảng cách, như thế, đối với ai cũng tốt.
Mà mỹ nhân ở trước mắt thì khác. Mặc dù Yêu Yêu trông cũng có vẻ lạnh lùng, nhưng Lý Khanh Thiền cảm giác các nàng cũng không giống nhau, bởi vì sự lạnh lùng của Yêu Yêu thực sự không phải là bởi vì bất cứ kẻ nào tựa như là sự lạnh lùng này có nguồn gốc từ linh hồn cùng với huyết mạch của nàng.
sự lạnh lùng này giống như người đang cúi xuống nhìn về phía con sâu cái kiến, bởi vì hai bên căn bản không ở cùng một cấp độ cho nên cũng không có tất yếu phải bày ra cái gọi là cảm xúc kia.
Chính như lúc đi đường, mọi người cũng sẽ không để ý tới con kiến ở dưới chân đến tột cùng có thể bị mình giẫm chết hay không.
Đúng là loại khí chất lạnh lùng này làm cho Yêu Yêu trông càng thêm thần bí.
- Từ lúc nào mà trong Thương Huyền Tông xuất hiện một nhân vật như thế này?
Đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền dừng lại ở trên người Yêu Yêu, trong lòng cũng sợ hãi thán phục.
Nhưng nàng cũng không phải là người thường, cho nên cũng rất nhanh là đã thu liễm cảm xúc của mình lại. Nhìn về phía Chu Nguyên ở cách đó không xa, khuôn mặt bao phủ băng sương, nàng lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn che chở tên dâm tặc này hay sao?
- Dâm tặc?
Nghe Lý Khanh Thiền nói thế, Yêu Yêu khẽ cau mày. Sau đó nàng liếc nhìn qua Chu Nguyên.
Nàng cũng không biết Chu Nguyên đã làm trò gì, vậy mà đạt được một cái danh hiệu như thế.
Chu Nguyên thấy thế, vội vàng giải thích:
- Lý sư tỷ, ta đã cố gắng giải thích rồi. Lúc đó, ta chỉ là tùy tiện tìm một chỗ để nổi lên nghỉ ngơi mà thôi. Ta cũng không biết ngươi sẽ ở đó... Ngươi cũng biết sương mù trên biển cực kỳ dày đặc, ta cũng không có biện pháp biết được tình huống phía trên là như thế nào.
Chỉ là khi nhắc đến chỗ đó, Chu Nguyên mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng làm cho mình không suy nghĩ đến cảnh tượng kia, bởi vì nếu là nhớ quá cẩn thận, hắn sợ mình sẽ chảy máu mũi mất. Nếu thực sự để chuyện như vậy xảy ra thì hôm nay nữ nhân này chỉ sợ chết cũng sẽ không bỏ qua.
Đáng tiếc, mặc dù hắn cố gắng như thế nhưng mà Lý Khanh Thiền vẫn như trước không có ý định bỏ qua, nàng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, răng ngà cắn chặt đến kêu mức cót két.
- Dâm tặc, đừng vội nói xạo!
Ánh mắt của Lý Khanh Thiền giống như là một mũi tên bắn về phía Chu Nguyên. Nàng lạnh lùng nói:
- Theo ta đi Chấp Pháp Đường một chuyến. Về phần tội danh…. tội danh chính là ngươi tự ý xông vào khu vực riêng thuộc quyền sở hữu của Thánh Tử!
Vốn dĩ Lý Khanh Thiên còn muốn nói là Chu Nguyên rình trộm nàng tắm rửa, nhưng mà nghĩ lại việc này sao có thể để lộ ra được!
Chu Nguyên vội vàng lắc đầu. Nếu hắn đồng ý đi đến Chấp Pháp Đường, dùng địa vị của Lý Khanh Thiền, sợ rằng hắn sẽ không chỉ không lấy được chỗ tốt, thậm chí đau khổ cũng là điều khó tránh khỏi.
- Có đi không thì cũng không phải do ngươi muốn là được!
Ngữ khí của Lý Khanh Thiền lạnh như băng. Chỉ thấy nàng vung tay áo lên, nguyên khí mãnh liệt lao ra, biến thành một con Tuyết Giao phóng tới Chu Nguyên.
Oanh!
Nhưng Tuyết Giao vừa mới xông ra thì trên bầu trời có mây đen hội tụ đến, vô số tia sét đánh xuống một cách cuồng bạo khiến cho Tuyết Giao không ngừng rút lui.
Yêu Yêu đứng ở trên bờ biển, lạnh nhạt nhìn qua Lý Khanh Thiền. Mà lúc này, ở trong lòng bàn tay của nàng, một quyển trục Nguyên văn vừa mới hóa thành tro tàn.
- Hắn có đi hay không thì cũng không phải do ngươi.
Yêu Yêu lạnh lùng nói. Lúc trước, trong khi hai người đang nói chuyện, nàng đã ẩn ẩn biết được chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng cũng hiểu Chu Nguyên, biết được hắn thực sự không phải là loại người ti tiện này, chắc hẳn cũng sẽ không vô sỉ đến mức cố ý đi rình trộm người khác.
Hơn nữa, mặc dù cô gái ở trước mắt xinh đẹp nhưng ra tay nhưng lại vô cùng ác độc, cho nên Yêu Yêu tự nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát, tùy ý để nàng ra tay, bắt Chu Nguyên đi.
- Hừ, chả lẽ ta lại sợ ngươi? Ngươi che chở hắn như thế, chắc hẳn hai người các ngươi cũng là cùng một guộc với nhau! Vậy thì ta sẽ bắt cả ngươi và hắn rồi cùng đưa đến Chấp Pháp Đường.
Thấy Yêu Yêu nhiều lần ngăn trở mình, Lý Khanh Thiền cũng có chút ít tức giận rồi. Từ sau khi nàng trở thành Thánh Tử, có lẽ không có người dám làm như thế đối với nàng.
Giữa nữ tử với nhau, đặc biệt là những nữ tử xinh đẹp, luôn luôn có thêm một loại cảm giác ganh đua, so sánh với nhau, cho nên Lý Khanh Thiền không muốn mình rơi xuống hạ phong ở trước mặt Yêu Yêu.
- Vậy thì phải xem ngươi có bản sự này hay không rồi.
Yêu Yêu vẫn lãnh đạm như cũ. Nhưng mà cây kim so với cọng râu, nàng đồng dạng chưa từng có nửa bước nhượng bộ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt lạnh như băng của hai nữ tử đối bính, không khí tựa như là đều ngưng kết.
Mặc dù đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt vẫn có một tia ngưng trọng. Mặc dù, chấn động nguyên khí từ trong cơ thể của nữ tử ở trước mắt cực kỳ yếu ớt nhưng nàng vẫn thấy được ở chỗ mi tâm của Yêu Yêu, thần quang nội uẩn, thần hồn hiển nhiên là cực kỳ cường đại. Mà dựa vào đòn vừa rồi, nàng biết tạo nghệ trên phương diện Nguyên văn của Yêu Yêu cũng có chút thâm bất khả trắc.
Lúc trước, nàng thấy rõ Yêu Yêu chỉ giơ tay nhấc chân liền có thể thi triển ra mấy đạo Nguyên văn có uy lực không tầm thường, không hề có nửa điểm trì trệ.
Hiển nhiên là nữ nhân xinh đẹp đến mức không tượng tưởng nổi này cũng cực kỳ khó giải quyết. Dựa theo cảm giác của nàng, nếu chỉ bàn luận về tạo nghệ trên phương diện Nguyên văn thì chỉ sợ cho dù là Diệp Ca đều chưa chắc có thể mạnh hơn so với nàng.
Chỉ là, Thương Huyền Tông lúc nào thì xuất hiện một nhân vật yêu nghiệt như vậy? Dùng thực lực của nàng, có lẽ cũng có tư cách tranh đoạt vị trí mười đại Thánh Tử nữa chứ.
Mặc dù trong nội tâm xẹt qua rất nhiều ý nghĩ nhưng Lý Khanh Thiền cuối cùng ép chúng xuống. Mặc kệ người ở trước mắt có thực lực mạnh cỡ nào, hôm nay nàng đều sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Dù sao Lý Khanh Thiền nàng cũng là người có nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, hôm nay ăn hết một cái thiệt thòi lớn như vậy, nếu như ngay cả người cũng không bắt được, ngược lại bị một đệ tử khác bảo trụ thì chuyện đó đối với nàng không thể nghi ngờ là một cái sỉ nhục.
Cho nên hôm nay bất kể như thế nào, nàng đều phải bắt lấy Chu Nguyên.
Ông ông!
Vào lúc này, nguyên khí hùng hồn từ trong cơ thể của Lý Khanh Thiền bắt đầu bộc phát ra, nước biển dưới chân lập tức ngưng kết thành băng, đồng thời trên bàn tay ngọc của nàng có băng tuyết phong bạo đang hội tụ.
Vì vậy, nhiệt độ ở xung quanh đây chợt hạ xuống, thậm chí có bông tuyết bắt đầu bay xuống.
Từ trong thân thể mềm mại, linh lung, thon dài của Lý Khanh Thiền, một cảm giác áp bách khó có thể nói rõ phát ra.
Hiển nhiên là lần này, Lý Khanh Thiền đã quyết định không hề giữ lại thực lực nữa.
Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu cũng khẽ híp lại. Ở chỗ mi tâm, hào quang của thần hồn chấn động. Một cây Nguyên văn bút như ngọc bích cũng xuất hiện ở trong bàn tay ngọc của nàng. Đồng thời ở quanh thân thể của nàng, từng đạo Quang Văn cổ xưa hiển hiện, di chuyển lượn quanh nàng.
Mặc dù cũng không có nguyên khí chấn động nhưng lại có một khí tức làm lòng người rung động đang uấn nhưỡng.
Hai nữ một người đứng ở mặt biển, một người đứng ở trên bờ biển nham thạch giằng co với nhau, hào khí như giương cung bạt kiếm.
Chu Nguyên thấy thế, da đầu lại có chút run lên. Nếu như hai nữ nhân này đánh nhau, không biết động tĩnh sẽ lớn đến mức nào. Đến lúc đó, bất kể là ai bị thương thì chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt với hắn.
Cho nên lúc này, hắn chỉ có thể cưỡng ép ngăn trở rồi.
Vì vậy, Chu Nguyên cắn răng, bước ra một bước, lạnh lùng nói:
- Cả hai người các ngươi đều dừng tay cho ta!
Nhưng mà, khi vừa mới hắn nghiêm nghị hét lớn một câu thì cả ánh mắt của Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền đều đồng thời phóng đến. Như có bàn trước, cả hai cùng lạnh lùng hét lên.
- Câm miệng!
Bị hai nàng cũng quát, khí thế của Chu Nguyên lập tức giống như bị đóng băng, thần sắc trên mặt hắn cũng cứng lại. Sau đó, ở dưới ánh mắt lạnh lùng của hai nữ tử, hắn cười khan một tiếng, giơ tay lên và liên tiếp lui về phía sau.
- Ha ha, các ngươi chơi, các ngươi chơi...
Hết cách rồi! Cả hai đều không phải là tồn tại mà hắn có thể trêu vào, muốn cứng rắn cũng không lên được.
Mà ở trên vai hắn, Thôn Thôn nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ xem thường, tựa như là muốn nói ngươi như vậy mà cũng xứng là nam nhân sao?
Chu Nguyên đưa mắt về phía nó tựa như là đang nói, vậy ngươi lên xem.
Thôn Thôn rầm rì một tiếng, tựa như là đang nói chuyện cũng không phải do ta gây ra.
Chu Nguyên mặc kệ nó, chỉ là buồn khổ nhìn qua hào khí giương cung bạt kiếm càng ngày càng nặng nề giữa Lý Khanh Thiền và Yêu Yêu. Chuyện này thật sự là quá phiền toái.