Nơi bờ biển gần thung lũng.
Hai bóng hình xinh đẹp vẫn đang đứng giằng co. Hai luồng khí thế bộc phát ra từ trong cơ thể của các nàng đều hết sức dũng mãnh, chúng không ngừng va chạm lấy nhau tạo thành từng tiếng vang rền, khiến cho mặt biển ở gần đó bị ảnh hưởng cuốn lên từng lớp sóng lớn, không ngừng ra chạm vào vách đá.
Hai người Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền nhìn nhau chằm chằm, quanh thân một người có từng đạo nguyên văn vờn quanh khiến cho nguyên khí thiên địa ở xung quang bị dẫn động; nơi đỉnh đầu của một người khác lại có nguyên khí hội tụ như mây, hùng hồn hung hãn.
Chu Nguyên nhìn thấy sự việc phát triển đến nước này thì cũng chỉ có thể cười khổ. Hiển nhiên, hai cô gái trước mắt đều không có ý định tùy tiện bỏ qua cho việc này. Nếu đã vậy thì cũng chỉ còn có cách để cho các nàng phát tiết một chút cơn nóng giận rồi nói sau.
Đợi đến lúc hai người có thể tỉnh táo một chút thì hắn liền sẽ cưỡng chế xen nào giữa. Tuy nói làm như vậy thì rất có khả năng sẽ bị cả hai bên hành hung một trận, nhưng nói thế nào thì chuyện cũng là do hắn mà nên, thế nên hắn cũng có trách nhiệm phải làm cho hai bên đều bình phục lại.
Ngay tại thời điểm mà Chu Nguyên quan sát hai người với vẻ khẩn trương cùng đề phòng, bầu không khí giữa hai bên cũng càng lúc càng trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, hai người đều híp mắt lại, nguyên khí cùng Nguyên văn cũng dồn nén tới mức cực hạn, mắt thấy là phải chân chính ra tay.
-Dừng tay!
Tuy nhiên, ngay tại lúc mà hai người chuẩn bị động thủ thì chợt có một tiếng quát vang rền như sấm sét vang vọng từ trên không trung. Ngay sau đó, Chu Nguyên phát hiện có một đợt dao động của nguyên khí truyền xuống từ trên trời, hóa thành một bàn tay lớn trực tiếp áp chế lại nguyên khí cùng Nguyên văn vốn đang ẩn chứa sự bạo động kịch liệt của hai người Yêu Yêu cùng Lý Khanh Thiền.
Chu Nguyên vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy từ trên trời đang có một đám mây Nguyên khí từ từ hạ xuống. Người đứng ở trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp với tà váy dài phấp phới. Ở nơi mép váy có thêu từng đạo quang văn hình dáng hoa sen tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Một luồng áp lực cực kỳ đáng sợ phát tán ra từ trong thể nội của người phụ nữ này khiến cho ngay cả mặt biển cũng bị thấp xuống một đoạn.
Chu Nguyên nhìn thấy thực lực mà người phụ nữ xinh đẹp này thể hiện ra thì cũng kinh ngạc trong lòng. Có năng lực tạo ra loại áp lực nguyên khí ở mức độ cao như thế này thì hiển nhiên là thân phận của người mới đến không đơn giản chút nào.
-Miêu trưởng lão? -Lý Khanh Thiền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này xuất hiện thì cũng giật mình, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Người vừa mới tới này chính là một vị trưởng lão của Tuyết Liên phong của nàng.
Người phụ nữ xinh đẹp mà Lý Khanh Thiền gọi là Miêu trưởng lão kia nhìn nàng một chút với vẻ bất đắc dĩ, lại có chút trách cứ mà nói:
-Cũng may là đúng hôm nay là ngày mà ta có nhiệm vụ cần làm ở trong Nguyên Trì, lúc trước cũng phát hiện được bộ dạng tràn đầy sát khí như muốn giết người kia của con, thế nên mới bị dẫn tới đây. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tuy rằng tông môn đồng ý cho các đệ tử tiến hành tranh đấu ở bên trong Nguyên Trì, thế nhưng lại không cho phép bọn họ được tùy ý tàn sát lẫn nhau. Cũng bởi vì lúc trước Lý Khanh Thiền bị tức tới mất lý trí, thế nên sát khí mà nàng tỏa ra cũng cực kỳ mãnh liệt, cho nên mới khiến cho người đang làm nhiệm vụ ở Nguyên Trì là Miêu trưởng lão bị đánh động.
Hơn nữa Lý Khanh Thiền còn là đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ này của Tuyết Liên phong, Nếu không kịp thời ngăn cản dẫn tới hậu quả xấu, khiến cho nàng phải chịu sự trừng phạt ở đây thì không thể nghi ngờ là điều này sẽ tạo thành tổn thất cực lớn cho Tuyết Liên phong.
Vì thế ngay tại lúc mà Miêu trưởng lão phát hiện được Lý Khanh Thiền có tâm lý muốn giết người thì cũng lập tức tranh thủ thời gian đi theo, Tránh cho trường hợp Lý Khanh Thiền bị tức giận làm mê đầu óc mà gây ra hậu quả khó lường xảy ra. Nếu không, dù cho nàng là Thánh Tử đi nữa, nhưng nếu như phạm phải tội lung tung chém giết để tự đồng môn thì cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt cực nặng.
Lý Khanh Thiền nghe Miêu trưởng lão hỏi vậy thì lập tức trầm mặc, chỉ là hàm răng nghiến chặt nhìn về phía Chu Nguyên tựa như muốn róc xương lóc thịt kẻ đứng trước mắt này. Đối với loại chuyện xấu hổ như thế này thì Lý Khanh Thiền nàng làm sao có thể mở miệng cho được?
-Là vì... Tên khốn này... -Lý Khanh Thiền ấp úng hồi lâu, ngón tay chỉ về phía Chu Nguyên, nhưng mãi mà không nói nên lời. Thế là ánh mắt của nàng, khi nhìn về phía Chu Nguyên, lại càng phẫn nộ và xấu hổ hơn.
Miêu trưởng lão cũng dùng ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Chu Nguyên. Không biết là tên thanh niên này đã làm cái gì mà lại có thể khiến cho Lý Khanh Thiền, một cô gái vốn vẫn luôn lạnh lùng như khối băng, bị tức thành bộ dạng này?
Đối mặt với ánh mắt nghi vấn của Miêu trưởng lão, trên mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ xấu hổ, hắn đứng ra nói:
-Lỗi lầm hoàn toàn chính xác là do ta, thế nhưng ta vẫn muốn giải thích rằng bản thân thật sự không cố ý gây ra. Việc mà ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là cố gắng bồi thường mà thôi!
-Bồi thường? -Lý Khanh Thiền nghe vậy thì càng nghiến chặt hàm răng. Bồi thường kiểu gì? Chẳng lẽ lại để cho tên này cũng cởi sạch rồi cho Lý Khanh Thiền nàng cũng nhìn lại hay sao?
Chu Nguyên gãi đầu một cái, đưa tay vào trong túi Càn Khôn và lấy ra rất nhiều bình ngọc. Bên trong mỗi chiếc bình ngọc này đều đựng đầy từng viên Long Nguyên Tủy, hắn thử nói:
-Vậy ta có thể dùng những thứ này để bồi thường hay không?
Đây chính là thành quả thu hoạch mà lúc trước Chu Nguyên cùng Thôn Thôn phải thật vất vả mới thu hoạch được.
-Hả? -Miêu trưởng lão nhìn thấy đống Long Nguyên Tủy trong tay Chu Nguyên thì không nhịn được giật mình. Bởi vì nàng có thể cảm nhận được rằng, trong số những viên Long Nguyên Tủy mà Chu Nguyên lấy ra này, có một viên là chỉ khi săn giết Thủy Thú có kích thước hơn 800 trượng mới thu hoạch được.
Trong khi đó thực lực của Chu Nguyên mới chỉ là Thái Sơ nhị trọng thiên mà thôi. Vậy hắn làm sao mà lại có thể săn giết được nhiều Thủy Thú lợi hại như vậy?
Không chỉ Miêu trưởng lão mà chính Lý Khanh Thiền cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì nàng cũng hiểu rõ đến tột cùng thì việc săn giết Thủy Thú ở trong Nguyên Trì là khó khăn tới nhường nào!
Thế nhưng mặc dù Chu Nguyên sở hữu rất nhiều Long Nguyên Tủy, Lý Khanh Thiền lại chẳng thèm để ý chút nào. Bởi vì chính nàng cũng có quyền sở hữu một khu vực nhỏ bên trong Nguyên Trì, hơn nữa có thể tùy tiện ra vào, muốn thu hoạch được Long Nguyên Tủy cũng không phải là việc khó. Thế nên chỉ là Long Nguyên Tủy ở cấp độ thông thường sẽ rất khó tạo ra sự hấp dẫn đối với Lý Khanh Thiền.
Thế là Lý Khanh Thiền chỉ nhìn Chu Nguyên với ánh mắt lạnh lùng, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Miêu trưởng lão lại đi tới bên cạnh nàng.
-Khanh Thiền, mặc dù ta cũng không rõ ràng lắm là chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng nếu như con cứ tiếp tục dây dưa ở đây thì chỉ tổ được không đủ bù mất. -Miêu trưởng lão nhỏ giọng khuyên giải.
Lý Khanh Thiền cảm thấy bản thân rất thua thiệt, nàng đường đường là thập đại Thánh Tử, vậy mà lại để cho một tên tiểu tử rình coi chiếm tiện nghi. Nghĩ thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này.
-Nếu như ta đoán không lầm thì cô bé kia chính là Chu Tiểu Yêu, là người mà Phong chủ Bạch Mi cực kỳ coi trọng. Thậm chí ông ấy còn coi trọng cô bé Chu Tiểu Yêu này còn hơn cả Diệp Ca. Phải biết ông ấy đã từng hứa hẹn, chỉ cần cô bé có thể gia nhập Linh Văn phong, vậy thì ngôi vị phong chủ tương lai của Linh Văn phong sẽ chắc chắn là dành cho nàng.
Nghe vậy Lý Khanh Thiền mới giật mình hiểu ra. Thì ra cô gái này chính là Chu Tiểu Yêu. Quả nhiên, trình độ Nguyên văn của cô ấy thật là sâu không lường được. Thảo nào mà ngay cả người kĩ tính như Phong Chủ Bạch Mi cũng coi trọng cô ấy như vậy.